Có lần gặp cha bề trên một nhà dòng, tôi đã hỏi cha có cảm xúc thế nào với các trường hợp tu sĩ xin thôi sống đời tu. Cha trả lời là có chút buồn và cầu mong cho dự định sắp tới của họ được tốt đẹp. Tôi nhớ mãi buổi gặp gỡ đó, bởi cha nói những lần có tu sĩ xin thôi đời tu cũng là lúc cha kiểm điểm bản thân.
![]() |
Lúc đó, khi trả lời câu hỏi, ánh mắt cha nhìn xa xăm, trầm ngâm kể rằng việc đầu tiên là cha nhìn lại đời sống cộng đoàn đã rạn nứt chỗ nào để người anh em phải ra đi. Có khi nào cha vô tình làm “người anh em” phiền muộn và chán nản. Cha cứ nhắc mãi cụm từ “người anh em” như thể tiếc nuối vì đã để vuột đi một người thân.
Mùa Chay về, hình ảnh cha bề trên lại đến để nhắc tôi cũng cần xét mình về sự rạn nứt trong tình người mà tôi vô tình hoặc lơ là đã tạo cho anh em. Lúc này, tôi cảm thấy sự khiêm tốn là điểm khởi đầu giúp tôi xét mình. Trong thánh lễ, mỗi lần đến kinh Cáo mình, tay đấm ngực, miệng đọc thầm: “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng...”, tôi cảm thấy rất thiêng liêng.
Tiền nhân nói đúng: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”.
Thiên Mi, TPHCM
Với mục đích để Lời Chúa được loan truyền và thông tin Giáo hội được lan tỏa, tòa soạn sẵn lòng để các tổ chức và cá nhân sử dụng lại tin bài đã đăng trên báo giấy và báo mạng cgvdt.vn của mình.
Tuy nhiên, vì đức công bằng và sự bác ái, xin quý vị vui lòng ghi đầy đủ nguồn như sau: “Theo Báo Công giáo và Dân tộc, website: cgvdt.vn”.
Ngoài ra, nếu chia sẻ bài lên mạng xã hội (Facebook, Twitter…), đề nghị dùng đường dẫn gốc trên website của Công giáo và Dân tộc.