Những ngày phục vụ tại Bệnh viện Dã chiến số 12 (TP Thủ Ðức) vào thời điểm dịch bệnh đang hoành hành nghiêm trọng, tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện nao lòng xảy ra ở tuyến đầu.
Các bác sĩ và tình nguyện viên được chia sẻ niềm vui sướng, hạnh phúc với các bệnh nhân hồi phục. Nhưng cũng có biết bao giọt nước mắt lặng thầm của những người tuyến đầu chống dịch khi nghe tin người thân yêu trong gia đình vĩnh viễn ra đi mà không thể về gặp mặt lần cuối và thắp nén nhang tiễn đưa. Tôi xin viết lại những dòng tâm sự, trải lòng của một người bạn là bác sĩ phục vụ các bệnh nhân Covid-19 nơi bệnh viện dã chiến. Hiệp thông trong đức tin và hy vọng, chúng ta hãy cầu nguyện cho các y bác sĩ, tình nguyện viên đã vất vả hy sinh phục vụ bệnh nhân và cầu nguyện cho những anh chị em đã qua đời vì dịch bệnh. Trong nước mắt xin hòa lời khẩn cầu…
“Ngày con đi làm ở Sài Gòn, cả gia đình ở quê.
Ngày công ty gia đình ở quê bị đóng cửa, công việc ở bệnh viện dã chiến còn ngổn ngang, con chỉ kịp dặn dò gia đình cẩn thận sức khỏe.
Ngày có người F0 trong gia đình, con chỉ kịp nhắn những thứ cần thiết mang đi cách ly, dặn người nhà nhớ mua cho đầy đủ; xong lại quay cuồng liên hệ ôxy, liên hệ chuyển viện cho các bệnh nhân trở nặng.
Ngày cả nhà đi cách ly, ba mẹ nội ngoại F0, F1, con chỉ kịp nhắn tin nhờ sắp xếp chỗ ở, đặt mua trên mạng thêm mấy chai thuốc; rồi lại quay cuồng lên danh sách lấy kết quả xét nghiệm PCR, xét nghiệm nhanh cho những bệnh nhân trên này.
Ngày nhận tin thân nhân chuyển nặng, phải thở máy, con nhắn tin cho người nhà phải lạc quan, giữ kỹ sức khỏe. Lúc đó mới hỏi người này người kia tình hình, tiên lượng chuyển viện, tìm bệnh viện tỉnh khác có máy lọc máu…; xong lại loay hoay giải quyết bệnh nhân ra viện trên này, xử lý phòng trống, giường trống để nhận bệnh nhân mới.
Rồi đến ngày, nhận được tin nhắn buồn của nhà mình - cậu và dì không qua khỏi, con chỉ biết dặn dò vài câu, báo cho gia đình mấy quy trình ủy quyền xử lý của bệnh viện, vì cả nhà trong khu cách ly hết rồi; xong con ẩn thông báo của điện thoại, tiếp tục ngày trực, giải quyết nhận bệnh, cấp cứu, chuyển viện.
Con mắc làm mà quên không kịp khóc...!”.
Tu sĩ Giuse Lương Tùng,dòng Chúa Cứu Thế (ghi)
Bình luận