Thứ Bảy, 21 Tháng Mười Một, 2015 15:18

Cảm ơn thầy!

Cứ mỗi độ 20.11 về, trong tôi lại trỗi dậy những kỷ niệm về người thầy chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn ngữ văn của lớp mình một thời.

Tôi nhớ hình ảnh thầy gồng mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ giữa những cơn mưa đầu mùa, nhớ bóng thầy ngả nghiêng in hằn trên nền đất bỏng rát, đôi chân nhanh nhẹn thoăn thoắt bước vào lớp, cánh tay kẹp theo chiếc cặp da đã ngả màu, sờn mòn theo năm tháng…

Thầy mang đến cho chúng tôi cả một khoảng trời văn chương bao la. Không chỉ giúp học trò những cảm nhận tinh tế với môn văn mà còn gieo những hạt mầm của niềm tin, tình yêu thương và biết bao điều ý nghĩa trong cuộc sống. Mỗi ngày, cứ từng chút một, những bài thơ lục bát cho đến những mẩu truyện ngắn đầy tình người đã thực sự ngấm vào chúng tôi. Một số bài thơ hay được thầy truyền đạt, đến giờ tôi vẫn trân trọng lưu giữ trong quyển sổ tay nhỏ.

Tuổi 16 đánh dấu sự thay đổi nhiều mặt của chúng tôi. Chính thầy đã dạy cho đám trò choai choai này cách kiềm chế những cơn nóng giận vô cớ, cách đối nhân xử thế và cách làm cho cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Đã biết bao lần thầy đứng ra khuyên giải khi lớp xảy ra xích mích hay bất hòa. Đã biết bao lần thầy bỏ dở cả những giờ nghỉ trưa để gặp riêng một cá nhân trong lớp khi thấy tình hình học tập của bạn đó sa sút. Và cũng đã bao lần thầy đau đáu buồn vì sự lì lợm, ương ngạnh của lũ chúng tôi.

Nhớ làm sao cái lần trường tổ chức giải bóng đá Mini vào một dịp lễ, khi ấy chúng tôi đang học lớp 10. Dưới cái nắng gay gắt, thầy vẫn giữ nụ cười trên môi, khệ nệ mang những chai nước mát “tiếp sức” cho học trò để có sức thi đấu. Mỗi khi đứa nào bị té trên sân là thầy xuất hiện ngay, nhẹ nhàng chăm lo từng tí. Khoảnh khắc thầy nhảy cẫng lên vì sung sướng mỗi khi lớp tôi ghi bàn hay “biểu cảm tiếc nuối” khi bỏ lỡ một bàn thắng khiến ai cũng phải ngạc nhiên. Bởi chẳng ai ngờ người thầy nghiêm nghị, quắc thước và điềm tĩnh hằng ngày, giờ đây lại bỏ qua hết thảy để sẵn sàng hòa chung vui buồn với đám trò nhỏ.

Thời gian trôi qua, chúng tôi ra trường và trưởng thành. Bây giờ, thầy chẳng thể nhảy cẫng lên, cũng không thể chạy ào tới ôm chầm lũ chúng tôi như khi xưa nhưng sự nhiệt tâm trong từng bài giảng vẫn không hề mất đi. Cảm ơn thầy vì sự nhiệt huyết ấy, không những với chúng em mà còn cả với những thế hệ tiếp sau. Cảm ơn thầy kính yêu!

Chi Nguyễn

 
Ý kiến bạn đọc ()
Tin khác
Xem thêm