Khi học trò cuối cấp miệt mài sôi kinh nấu sử chờ ngày ứng thí cũng là lúc xúc cảm dâng trào - bâng khuâng nghĩ đến lúc xa trường, xa thầy cô, bè bạn và những gốc phượng xù xì... Trang lưu bút loè nhoè nước mắt nhưng có một sức sống diệu kỳ luôn giữ cho kỷ niệm mãi không phai mờ. Tuổi học trò có rất nhiều ước mơ, khát vọng và những tình cảm không tên nên những dòng lưu bút cũng đầy ắp nỗi niềm.
Học trò bây giờ không chỉ viết lưu bút trên những trang giấy mà còn viết cho nhau trên facebook, làm những video clip ghi lại nhiều dấu ấn. Nhìn thế hệ đàn con, đàn cháu mình lưu lại kỷ niệm cho nhau theo cách hiện đại, tôi cứ nhớ da diết thời học trò của mình. Những dòng lưu bút trên trang giấy dẫu đã nhàu úa màu thời gian nhưng vẫn sống động. Mỗi nét chữ là một cuộc đời. Bao nhiêu dòng là bấy nhiêu yêu thương, cảm xúc đong đầy.
Ngày ấy, chúng tôi làm gì có điện thoại để thích thì tha hồ hàn huyên, tâm sự như học trò ngày nay nên khi bạn bè mỗi người một ngả, ở đâu, làm gì, nghèo hay giàu, hạnh phúc hay đau khổ thì cũng chỉ người ấy biết. Nhớ nhau lật trang lưu bút để hoài niệm và hình dung lại khuôn mặt từng đứa bạn cùng lớp xưa. Nhiều lúc muốn gặp bạn lắm nhưng chẳng biết làm sao được, khi có miếng ngon thì “chén tạc chén thù” cũng chỉ với vài ba người hàng xóm.
Cảm ơn những dòng lưu bút của thời học trò đã giúp tôi tìm gặp những kỷ niệm dễ thương ngày nào. Nhớ bóng dáng thầy cô với phấn trắng bảng đen, nhớ những tà áo dài lấm lem bụi đất, bài học hôm qua như vẫn còn vọng đâu đây... Những trang lưu bút của bạn bè luôn đưa tôi về một cuộc sống hồn nhiên, vô ưu. Yêu làm sao cái thời áo trắng đẹp như mơ!
LÝ THỊ MINH CHÂU
Bình luận