Luca kể chuyện về Cụ. Chuyện kể vừa đầy một trang sách khổ nhỏ, không quá hai trăm từ. Đọc đi đọc lại như nhai mãi một miếng thịt thơm ngon. Thơm ngon, nhưng chỉ bé tí tẹo. Thèm quá! Thèm mãi!
Ở quê hương tôi không có đẳng cấp nào được nhân dân tôn kính như thế. Tôi thắc mắc, tôi tò mò, tôi phỏng vấn, thì mọi người từ già tới trẻ, từ nông thôn đến thành phố đều mô tả đời sống của Quý vị giống hệt như nhau
Tôi là Giuđita, láng giềng của chị đây. Mấy chục năm qua, chúng ta rất gần mà như rất xa. Tôi không thèm ngó sang nhà chị. Còn chị thì không dám ngước mắt nhìn sang nhà tôi.
Có những người Do Thái kiều từ nước ngoài trở về. Quanh năm họ sống trên mảnh đất của người ngoại. Hằng ngày họ giao tế với người không cắt bì.
Hôm ấy Thầy cho cậu bốc lên như diều gặp gió. Sau đó, Thầy cắt dây cho diều rơi xuống: rách te tua; gãy tan tành. Cậu có nhớ tớ muốn nói chuyện gì đó không?
Trời đã sang xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh quá. Ba đứa chúng mình bu quanh đống lửa, xen kẽ với bọn vệ binh. Đứa nào cũng thấp thỏm lo cho Thầy đang bị xét xử trong dinh thượng tế. Mặt cậu rầu rầu như lá bầu dính cứt trâu.
Cậu ngồi kế bên Thầy. Đầu tóc, râu ria và áo xống đều ướt nhẹp. Cậu nhìn Thầy. Mặt cậu ngây thơ như trẻ con. Còn Thầy thì cứ cười tủm tỉm. Thầy cười cậu. Đức tin của cậu phập phù như có như không.
Anh Mátthêu ơi, em đang ngồi dưới ánh trăng mờ, để ngẫm nghĩ sự đời. Em nghĩ về cuộc đời “ba chìm bảy nổi” của em. Em nghĩ về cuộc đời “chín lênh đênh” của anh.
Đám quần chúng ái mộ dãn ra thật nhanh. Một người đàn ông lao tới, quỳ mọp dưới chân Thầy Giêsu, chắp tay xá lia lịa, vừa khóc vừa nói nhệu nhạo.