Thứ Ba, 15 Tháng Chín, 2015 10:58

Nhật ký Đức Giêsu P1

NADARÉT, NGÀY …

Cha kính mến,

Hôm nay, ngày Sabát [1]: bố mẹ con nghỉ việc, con sang nhà bà nội chơi.

Nội con cưng con lắm, ôm con vào lòng, hôn lên trán con, cho con ăn mứt chà là và bánh mì kẹp thịt trừu nướng… Bỗng nội con đổ quạu, gí ngón tay vào trán con:

- Mày thì cái gì cũng được : được người, được nết. Nhưng có một cái tao không chịu, đó là con trai mà không giống bố được lấy một giọt. Mẹ mày cũng vậy : dâu hiền ơi là hiền; nhưng vẫn là con đàn bà bạc phước. Đàn bà gì mà chỉ sinh được một đứa con, rồi bị Giavê thắt dạ lại [2]. Còn thằng bố mày nữa, vợ nói gì cũng nghe, muốn gì cũng chiều. Đàn ông gì mà hiền như cục đất.

- Nội ơi nội, con nói nội nghe nè!

- Cái thằng này khôn quá à! Đánh trống lảng hả? Bênh bố mẹ hả? Hiếu thảo dữ ta!

Thấy nội chưa hết giận, con câu cổ nội, hôn chụt một cái, rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Con nhảy lên đùi mẹ ôm cổ mẹ và hôn chụt một cái. Con nép mình vào lòng mẹ, thương mẹ vô vàn. Sau một khoảnh khắc im lặng con thỏ thẻ:

- Mẹ ơi mẹ! Hồi nãy nội nói xấu mẹ và nói xấu bố. Nội chê bố là hiền như cục đất, chê mẹ là người bạc phước.

- Ý Giavê[3] mầu nhiệm lắm con ạ, nội con chẳng hiểu được đâu. Tính nội con vẫn thế đấy : thương thì thương, mà giận thì giận. Giận đấy mà cũng thương đấy.

Giêsu

Con của Cha.
________________

1 Ngày Sabát la ngày thứ Bảy, nghỉ lao động hoàn toàn: không nổi lửa, không đi bộ quá 1.800m kể cả đi lẫn về, không trị bệnh…

2 Người Do-thái quan niệm rằng : người đàn bà có phước thì phải sinh nhiều con, nhất là nhiều con trai. Không sinh con hoặc sinh quá ít là đàn bà bạc phước (st 16,1-4; 29.31-35; Sm 6,20-23; Lc 1,25). Maria mang thai Đấng Cứu Thế là một mầu nhiệm chỉ được báo tin cho Maria, Giuse mà thôi. Mầu nhiệm này gây bao nỗi khỗ cho Maria.

________________

NADARÉT, NGÀY …

Cha kính mến,

Đêm hôm qua con xin phép bố sang ngủ bên gi­ường mẹ. Bố ừ. Con rúc đầu vào nách mẹ.

- Mẹ ơi mẹ!

- Gì con?

- Tại sao nội vừa thương vừa ghét con?

- Nội đâu có ghét con bao giờ đâu?

- Hôm qua nội đang nựng con, bỗng dưng nội đổ quạu, nội gí ngón tay vào trán con. Nội chê con là con trai mà không giống bố được lấy một giọt. Ừ mà sao con không giống bố tí nào mẹ nhỉ? Mấy đứa bạn của con đứa nào cũng giống bố hết. Thằng Giacôbê mũi khoằm như mũi bố. Thằng Giuđa môi dề như môi bố… Còn con thì chỉ giống mẹ, mẹ nhỉ? Mẹ thở dài não ruột.

- Thì mẹ cũng đã nói với con rồi mà. Ý Giavê mầu nhiệm lắm. Chỉ có bố và mẹ hiểu được thôi. À mà quên, dì Êlidabét cũng biết nữa.

- Chuyện gì thế mẹ?

- Ngủ đi con!

- Con không buồn ngủ. Con muốn nghe mẹ kể chuyện cơ.

Mẹ ôm con vào lòng, vuốt ve từng lọn tóc. Giọng mẹ tha thiết. Hơi mẹ phả ra ấm ấm ở trên đầu. Và…

- Hồi mẹ còn bé, mẹ chỉ muốn ở vậy suốt đời để dễ bề cầu nguyện với Giavê. Bà ngoại sắm dây chuyền và hoa tai, mẹ cất đi hết, chẳng đeo bao giờ… Thế rồi ông ngoại nhận đám nói của bố con. Mẹ chẳng muốn tí nào, nhưng mẹ không dám phản đối, vì con cái chẳng có quyền gì trong vấn đề hôn nhân. Mẹ biết rằng Giavê muốn gì, thì nên thế ấy… Thế rồi hôm ấy cả nhà đi vắng, chỉ có mình mẹ ở nhà. Một người lạ xưng mình là sứ thần Gáprien đến báo tin là mẹ sẽ thụ thai Đấng Mêsia [1][1]. Mẹ có thai từ hôm ấy. Mẹ xin phép ông ngoại vào miền Nam để thăm dì Êlisabét. Mẹ kể chuyện này cho dì nghe. Dì hiểu ngay. Mẹ và dì ôm nhau khóc nức nở. Dì bảo là con của dì đang ở trong bụng cũng biết. Nó chòi đạp trong bụng như nhảy mừng vậy. Mẹ ở với dì suốt ba tháng trời. Trong đời, chưa bao giờ mẹ được sung sướng như thế. Hai chị em nói chuyện về hồng ân của Đức Chúa suốt ngày. Dì bảo con của dì cũng do hồng ân của Chúa, cũng do sứ thần Gáprien báo cho biết trước.

Khi mẹ về, bố con thấy mẹ có thai, thì buồn thất vọng. Bố con tính thôi không cưới mẹ nữa. Nhưng sau này bố con hiểu, bố con lại vui và rước mẹ về. Bố con và mẹ chỉ lo cho con và cùng nhau nhắc nhở về hồng ân của Chúa. Bố và mẹ không biết rồi sau này con sẽ ra thế nào? Chỉ một mình Đức Chúa biết. Con nhớ lắng nghe tiếng gọi của Người… Mẹ nói, con hiểu không?

- Con hiểu. Con vẫn gọi Đức Chúa là Cha của con mà.

- Con hiểu. Nhưng nội con hiểu sao được. Vì thế thấy con ngoan thì nội thương, nhưng lâu lâu lại giận, vì thấy con không giống bố. Nội có ý nghi ngờ mẹ, nhưng mẹ hết lòng chiều nội nên nội chẳng nỡ tâm ở ác với mẹ. Nội giận bố con, vì bố con không chịu có con như người ta. Đức Chúa muốn sao thì nên vậy bố con vẫn nói thế.

Bố con đối xử với mẹ như bát nước đầy. Bố con chẳng từ chối mẹ điều gì. Bố con cũng là một hồng ân Đức Chúa ban cho mẹ. Mẹ cứ tôn vinh Đức Chúa mãi về điều đó. . . Con ngủ chưa?

- Con vẫn nghe mẹ nói. Mẹ nói đến sáng cũng được.

- Thôi, ngủ đi con.

Con ngủ khò một giấc cho tới sáng.

Giêsu

Con yêu của Cha

NADARÉT, NGÀY …

Cha kính mến,

Hôm qua con lại qua chơi bên nhà nội. Nội lại cưng con và cho con ăn mứt chà là. Con quét nhà cho nội. Con ôm củi cho nội đốt lò. Củi rơi rớt lung tung. Nội mắng yêu :

- Thằng đẻ rơi. Thảo nào, củi rơi hết quá nửa.

- Con đẻ rơi hả nội?

- Ừ!

- Rơi ở đâu nội?

- Ở trong chuồng bò.

- Tại sao vậy nội?

- Về hỏi bố mày ấy.

Tối hôm qua, con khều vai bố con.

- Bố ơi, bố!

- Gì vậy con?

- Nội bảo là con đẻ rơi, đẻ rơi trong chuồng bò. Thật hả bố?

- Thật mà không thật.

- Thế là thế nào?

- Chuyện này dài mà hay lắm. Bố không có tài kể chuyện. Bố chỉ giỏi đóng bàn, đóng ghế thôi. Con hỏi mẹ. Mẹ kể chuyện mới có duyên.

Con rón rén sang giường mẹ. Mẹ con đang chắp tay. Im lặng. Con kéo áo mẹ.

- Mẹ đang cầu nguyện. Tại sao con làm mẹ lo ra?

- Con thấy mẹ nói chuyện cũng sốt sắng như cầu nguyện vậy. Mẹ đã nói chuyện với Chúa. Bây giờ mẹ nói chuyện với con về Chúa, đàng nào cũng là cầu nguyện cả.

- Tại sao con còn bé, mà con nói câu nào cũng bắt mẹ phải suy nghĩ? Không biết rồi mai mốt con tôi ra thế nào? Chúa muốn thế nào, thì nên thế ấy… Con muốn sẽ hỏi mẹ cái gì?

- Nội bảo con là thằng đẻ rơi…

- Nội nói vậy mà không phải vậy đâu. Con lại đây, mẹ kể cho con nghe.

Con ngồi vào lòng mẹ. Mẹ tựa cằm lên đầu con. Giọng mẹ ôn tồn, rỉ rả. Thương quá là thương!

- Hồi ấy… còn chừng một tháng nữa thì tới ngày mẹ sinh con. Hoàng đế Augúttô ra lệnh kiểm tra dân số. Bố con không phải là người làng này, gốc gác của bố con ở tận Bêlem xa tắp tít. Thế là bố và mẹ phải gói ghém tiền bạc đi vào trong Nam để làm giấy tờ. Tính vào trong ấy vài ngày rồi về ngay. Ai ngờ… Người cưỡi lạc đà thì đến sau, vào trước. Người dắt lừa thì đến trước, vào sau. Lạc đà ở đâu mà nhiều đến thế ! Mẹ ôm bụng, nhìn lạc đà mà nẫu cả ruột. Hết chờ đợi, rồi đến đợi chờ. Ngày tháng cứ vùn vụt trôi qua. Ngày sinh con cũng vùn vụt đi tới.

Mẹ tính liều sinh con trong lều. Nhưng gió tuyết phũ phàng muốn giật tung cả lều cuốn đi. Bố con hốt hoảng đi tìm một chỗ trọ trong thành, nhưng vô vọng. Bố dỡ lều đưa mẹ vào trong hang đá quạnh hiu giữa cánh đồng. Hang đá dơ nhưng kín gió. Bò lừa hôi hám, nhưng ấm áp. Buồn ngủ gặp được chiếu manh, thế là mừng rồi… Giavê muốn thế, mẹ chẳng hiểu được. Nhưng Người muốn sao thì nên vậy.

Mẹ cứ tưởng ngày sinh con thì có bà ngoại giúp đỡ. Lúc bấy giờ mẹ còn bé tí, có biết gì đâu. Ai ngờ… ngày con ra chào đời, cả mẹ lẫn con cô đơn không thể tưởng tượng được. Con khóc nhiều chừng nào, mẹ khóc nhiều chừng nấy. Con khóc để chào đời. Mẹ khóc vì ngậm ngùi. Đức Chúa thì ngàn trùng, còn mẹ thì như có như không. Người nâng lên, rồi Người hạ xuống. Thân mẹ bé bỏng như thế này, làm sao mẹ chịu đựng cho nổi!

Cha kính mến,

Mẹ con khóc quá chừng. Nước mắt mẹ làm ướt đẫm đầu con. Con xoay ng­ười ôm lấy cổ mẹ.

- Mẹ ơi mẹ! Thế mẹ có hận Giavê không?

- Con nói gì vậy? Làm sao mẹ dám hận Giavê? Nhưng quả thật bàn tay của Người đè quá nặng trên cuộc đời của mẹ. Người là Đức Chúa, Người muốn sao thì nên vậy. Mẹ chỉ biết “xin vâng”…

Con nằm ngủ bên mẹ. Mẹ bắt đầu thở đều đều, nhưng hai dòng lệ vẫn còn chảy.

Giêsu

Con yêu của Cha

 

 
Ý kiến bạn đọc ()
Tin tức liên quan
Tin khác
Xem thêm