Thứ Tư, 12 Tháng Tám, 2015 08:36

Lá thư ngỏ gửi chị Mácđala

 

Chị Mácđala quý mến!

Em tình cờ gặp chị trong cuốn Tin Mừng thứ ba (Lc 8,2). Luca giới thiệu chị là một người được Thầy giải thoát khỏi bảy quỷ. Em không hiểu Luca muốn nói gì. Nghĩ mãi. Nghĩ mãi... Bây giờ thì em hiểu rồi.

Quá khứ của chị đã lùi vào bóng tối. Nhưng em vẫn thấy rõ mồn một. Em thấy từng phân vuông trên da thịt của chị nõn nà. Em thấy từng nhịp đập của quả tim hồng. Phập phồng. Em ngắm nhìn, em cảm nghiệm, em xót xa và em thương chị quá chừng! Âu cũng chỉ vì “suy bụng ta ra bụng người”.

Bây giờ em xin chị im lặng, lắng nghe em kể chuyện đời mình.

Em vào đời hiên ngang như một bà hoàng lên ngôi. Em kinh doanh địa ốc với hai bàn tay trắng. Kiến thức chuyên môn thì do cố vấn cung cấp. Làm ăn thua lỗ, thì có đại gia “cứu bồ”. Cố vấn thì vô số. Đại gia thì vô tận. Em mải miết đi du lịch. Nay đi Singapore với đại gia này. Mai đi Hồng Kông với tỷ phú kia. Cứ mỗi chuyến đi, thì thu nhập của em lại tăng lên vùn vụt. Cánh đàn ông giàu có nâng em như nâng trứng, hứng em như hứng hoa, chẳng qua cũng chỉ vì cái “vốn” tự có mà thôi. Trước mặt em, thì cặp mắt của họ hấp háy tôn em lên hàng siêu sao. Nhưng sau lưng em bọn họ gọi em là “con đi ngã”. Đểu! Họ đểu và đời đểu. Em không đểu. Nhưng em tự thấy mình có đi và có ngã thật. Em xấu hổ. Em hận đời. Em chán đời.

Một ngày chán đời, em đi lang thang. Đi lang thang đúng nghĩa: không dừng chân; không ghé quán. Em đi mãi, cho tới khi gặp một dòng thác người đang chảy vào nhà thờ. Em bị dòng thác cuốn đi.

Vào nhà thờ, em đứng trơ trơ. Vô cảm. Bỗng có tiếng hát. Hát rất truyền cảm. Bỗng mọi người cùng nói “Amen”. Amen vang vọng. Trên bàn thờ. Cái gì cũng lung linh. Đèn lung linh. Hoa lung linh. Có một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối. Tim em thót lại...

Sau lần ấy, em nghiện đi lễ. Đi mãi. Đi hoài. Và... bây giờ em gọi Đức Giêsu của chị là Thầy. Thầy của chị. Thầy của em.

Chị Mácđala quý mến.

Bây giờ em lần mò đi tìm chị.

Chị sinh ra và lớn lên bên bờ hồ Galilê. Làng quê của chị là Mácđala. Vốn liếng của gia đình chỉ là con thuyền và hai mái chèo; chỉ là dăm tay lưới và diện tích mênh mông của hồ Galilê. Kiến thức chuyên môn không quan trọng bằng sự cần cù và sức khỏe. Cơm lúc nào cũng đầy nồi. Áo ấm lúc nào cũng giăng mắc. Nhưng thế thôi...

Lớn lên, chị vào đời. Chị đổi đời: cơm quá ngon; áo quá đẹp... Vốn liếng, tài ba: tất cả chỉ là cái “vốn” trời cho. Chị giao du với quân đội viễn chinh. Chị vén áo thật cao, leo lên từng bậc thang. Leo mãi. Leo mãi. Rồi dừng lại ở tư dinh những ông đại tá, đại tướng. Chị nhìn xuống bằng nửa con mắt. Người ở dưới nhìn lên. Nhìn đăm đăm, nhìn hau háu, nhưng đành cúi mặt nuốt nước miếng. Chị đã thành cao lương của giới thượng lưu rồi. Đời chị bốc lên như diều gặp gió. Vừa giàu vừa sang. Tuổi ba mươi lù lù đi tới. Cánh hoa sắp tàn, nhưng vẫn rực rỡ, nhờ thuốc bảo trì. Kinh nghiệm về tình trường thì đầy ắp. Càng ngày càng đầy. Chị cứ phe phẩy. Đàn ông sập bẫy, run lẩy bẩy. Đàn ông trong quân đội. Đàn ông trong công nghị. Đàn ông trên chính trường. Đàn ông trong đạo và ngoài đời. Tất cả đều sợ chị. Sợ chị công khai hóa chuyện phòng the. Thế là chị lại tăng thu nhập một cách khủng khiếp.

Nắm được đại tá và đại gia trong tay, chị chưa thỏa mãn. Chị muốn bước lên cao hơn nữa. Lại vén áo. Lại dõng dạc đếm bước. Bước lên để khẳng định đẳng cấp.

Chị nghe đồn có một siêu sao vừa xuất hiện. Một anh thợ mộc, sống độc thân, đẹp trai, lưng dài, vai rộng... đang làm say mê lòng người. Chị nổi máu anh hùng, quyết tâm đánh gục siêu sao. Vũ khí hiện đại nhất của chị vẫn là cái “ấy”.

Chị lên đường. Rất tự tin. Chị đi thẳng vào nguyện đường Caphácnaum. Hằng trăm bộ râu vểnh lên. Hằng trăm cặp mắt mở banh ra, hau háu nhìn. Chị lờ đi, tỏ vẻ khinh bỉ. Chị tiến thẳng đến trước giảng đài. Không còn chỗ nào trống. Người ta đua nhau đứng lên nhường chỗ. Chị gật đầu nhẹ để chào Thầy. Thầy vừa giảng vừa đưa mắt nhìn khắp hội trường. Dường như Thầy không thấy chị. Chị tự ái, ngồi phịch xuống, nhìn lom lom vào mặt Thầy. Chị gác tréo chân. Tà áo rộng thùng thình được vén lên thật khéo: vừa kín vừa hở; vừa mở vừa đóng. Cặp chân dài nõn nà cứ thấp thoáng ẩn hiện. Chiến trường sắp kết thúc. Chị đang chờ Thầy ngã gục.

Bỗng Thầy nhìn vào mắt chị. Ánh mắt của Người như ngọn roi lửa quất vào vai chị. Chị vội thả chân xuống, khép lại và khoanh tay trước ngực. Chị cúi đầu để tránh cặp mắt tóe lửa của Thầy. Nhưng chị vẫn lắng nghe lời giảng của Người. Bài giảng kết thúc. Chị lủi thủi ra về. Không dám nhìn Thầy, không dám nhìn người ta. Chỉ nhìn hai bàn chân.

Đêm hôm ấy chị không ngủ. Ánh mắt của Thầy cứ xoáy mãi vào con ngươi, vào não và vào tim của chị. Chị cảm thấy xấu hổ quá lẽ. Quá khứ và hiện tại phơi bày ra trước mặt Thầy. Ánh mắt của Thầy vừa khiển trách vừa an ủi, vừa giận vừa thương. Từ hôm đó chị lẽo đẽo theo Thầy. Thầy giảng ở đâu, thì chị có mặt ở đấy. Chị ghi khắc từng lời của Thầy.

Rồi một ngày kia, chị khép nép đến gặp Thầy.

- Thưa Thầy. Con xin đi theo Thầy. Con học với Thầy rồi con kể lại cho mọi người nghe. Cơm ăn thì con tự lo. Thầy cần gì, thì con xin phép bao.

- Thấm đòn rồi phải không?

- Xin Thầy quên quá khứ của con đi. Con hổ thẹn quá rồi.

- Mừng cho chị. Mừng cho mọi người sẽ được gặp chị.

Chị Mácđala quý mến.

Chị là chị của em. Em là em của chị. Chúng ta cùng yêu Thầy, chúng ta yêu nhau và chúng ta cùng nhau loan báo Tin Mừng. Vậy nhé.

Chị ơi! Em hiểu chị rất rõ. Nhưng trong cuộc đời của chị vẫn còn vài chỗ bị bóng tối che khuất, em nhìn không được. Đó là chuyện sáng Chúa Nhật Phục Sinh. Sáng sớm hôm ấy, trời còn tối mịt, các chị em phụ nữ ra thăm mộ Thầy. Nhưng chị le te đi trước. Đến nơi thấy cửa mộ đã bật tung. Ngó vào thấy trống hoác, chị vội vàng chạy về báo tin cho ông Phêrô và Gioan. Sau đó chị lại chạy ra mộ ngồi khóc tỉ ti. Các chị kia bỏ mộ trống mà về. Hai ông Phêrô và Gioan cũng bỏ về. Về là phải, vì ngôi mộ trống đang là điểm nóng. Thượng tế Caipha và công nghị đang cho người theo dõi sát những người có dính dấp đến ngôi mộ trống này. Đàn bà sợ. Đàn ông sợ. Một mình chị không sợ, cứ ngồi lì ở đấy, khóc một mình.

Dường như giữa chị và các bà phụ nữ kia vẫn có một khoảng cách không thu hẹp được. Quá khứ của chị đen quá, luật đạo không cho phép họ tiếp cận. Chỉ một mình Thầy mới dám đạp đổ bức tường phân cách của luật, để đến với chị. Chỉ một mình Thầy mới quên được quá khứ của chị. Chỉ một mình Thầy mới dám bỏ mạng để cứu người tội lỗi, để cứu chị và cứu em.

Từ xưa tới nay, từ đông sang tây, dù người đạo đức cũng chỉ nhìn người tội lỗi bằng một nửa con mắt. Nếu không có ánh mắt bao dung của Thầy, thì chị em mình mãi mãi không có ngày trở về.

Chị ngồi lì một mình, chẳng sợ ai. Tại sao thế? Gioan bảo: “Tại chị yêu Thầy quá. “Tình yêu loại trừ nỗi sợ” (1Ga 4,18). Đúng. Nhưng em cũng đoán mà rằng các ông tai to mặt lớn đều sợ chị như sợ sét đánh. Họ đã lỡ “ấy” với chị. Họ đã lỡ gọi chị là con “đi ngã”. Họ biết chị hận họ lắm. Họ cũng dư biết khi chị ra tay thì gạo xay ra cám. Cùi không sợ lở phải không chị. Họ có quá nhiều quyền và lợi để sợ mất. Còn chị thì mất hết rồi, còn gì nữa đâu mà sợ.

Mất hết. Mất tất. Nhưng may quá, lại có tất cả. Chị và em cùng cúi đầu để cảm nghiệm.

 

 

Ý kiến bạn đọc ()
Tin tức liên quan
Tin khác
Xem thêm
Xem nhiều nhất