Câu châm ngôn của Sillo nói rằng “Tha thứ một kẻ thù, bạn sẽ có thêm một người bạn mới”. Tha thứ thuộc về cõi tâm, còn “người bạn mới” lại là một hiện thực. Chúng ta biết làm sao đây, khi cõi tâm và hiện thực là một khoảng cách quá lớn trong đời một con người? Vậy hãy trông cậy ở trái tim, bởi trái tim có ngôn ngữ riêng của nó. Một nhịp đập nhỏ bé, nhưng là trung tâm của vũ trụ bao la. Hình ảnh của trái tim là hình ảnh của sự cảm thông, chia sẻ, gắn bó và yêu thương tha thiết…
Lần đầu tiên hiến máu, tôi nhận được kỷ niệm hình trái tim. Thoạt nghĩ, trái tim được hình tượng hóa cho những cống hiến của con người, vì tính nhân đạo. Vậy thì mỗi con người đều có một trái tim, nhưng là để cho hình ảnh của trái tim trao nhau trái tim mà vẫn còn đó. Một trái tim rộng lớn, thoát khỏi những vị kỷ nhỏ nhen, mà bao lâu nay vẫn bị che kín bởi bức tường phân biệt. Cũng là để cho cõi tâm kia, chạm vào hiện thực sinh động, chạm vào cái cảm giác run lên, mỗi lần ta trao cho người, hay nhận của người niềm tin cuộc sống...
Khi bỏ vào chiếc lon trống một đồng xu, ta nhận được ánh mắt hình trái tim của em bé mồ côi. Dắt một bà lão qua đường giữa thành phố náo nhiệt xe cộ, ta nhận được cái nắm tay run rẩy hình nhịp tim. Trao cho nạn nhân chất độc màu da cam một gói quà, ta nhận được niềm cảm động sâu xa từ những trái tim không hề dị dạng. Giúp cho đồng bào lũ lụt một thùng mì, một tấm áo, ta nhận được sự mủi lòng của tiếng cám ơn hình trái tim. Ðó là tất cả những gì ta có thể làm được, nhưng còn nhỏ bé quá. Thật ra trái tim chúng ta rộng lớn hơn nhiều.
Khi vẫn còn những người đói ăn, thì những hộp cơm từ thiện của nhóm này nhóm kia, giáo xứ đó, chùa đây... cũng mang hình trái tim. Trong đại dịch Covid-19, nhất là khi cả xã hội giãn cách, ta bắt gặp nhiều trái tim của những tổ chức, cá nhân từ thiện với những sáng kiến giúp người nghèo như ATM gạo, cửa hàng không đồng, cơm miễn phí...
Có biết bao trái tim quanh ta, hằng ngày vẫn rung lên những nhịp đập yêu thương. Có người dành cả tài sản của mình, để nuôi và chăm sóc các cụ già bệnh tật bị bỏ rơi, không có nơi nương tựa; có người sẵn lòng cho thận một người không quen biết để người đó được cứu sống; hay có người âm thầm “tiếp sức” cho các học sinh, sinh viên nghèo theo đuổi ước mơ học hành...
Ðó là gì, nếu không phải là ngôn ngữ chân thật, là thông điệp của trái tim làm cho cuộc sống tràn nở những nụ cười hạnh phúc?
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Bình luận