Ở nhà, anh trai tôi có tên gọi Mickey. Giờ cơm trưa hay chiều, nhất là mùa hè, ba tôi thường đứng trước nhà kêu to: “Mickey!”. Tích tắc, anh có mặt ở nhà.
![]() |
Cứ nghĩ tiếng cha gọi con là bình thường nhưng khi không nghe nữa, lại thấy nhớ. Như một hôm, không ai nghe ông Bảy trong xóm gọi hai đứa con Tí, Tèo. Chẳng phải hai chú bé ngoan ngoãn ở nhà, mà vì cả hai trong bệnh viện cùng ông Bảy. Vài ngày sau ông chết vì căn bệnh nan y. Tiếng gọi con của ông mỗi giờ cơm cũng bặt luôn từ đó.
Cũng có trường hợp vắng tiếng người cha gọi dù người ấy vẫn còn, chỉ có đứa con đã mất. Xóm tôi không bao giờ còn nghe ông Hoa gọi con nữa từ ngày con trai ông bị tai nạn qua đời.
Tiếng gọi con của các ông bố ngày xưa đặc biệt làm sao! Trong ký ức tôi, tiếng gọi ấy có sự tôn nghiêm của người cha, sự tuân phục của những đứa con thật rõ ràng: Nghe tiếng cha, đứa con từ đâu cũng quay về.
Ba tôi mất đi, không ai gọi chúng tôi nữa. Nhớ hoài tiếng gọi của cha!
SƠN HẠ
Với mục đích để Lời Chúa được loan truyền và thông tin Giáo hội được lan tỏa, tòa soạn sẵn lòng để các tổ chức và cá nhân sử dụng lại tin bài đã đăng trên báo giấy và báo mạng cgvdt.vn của mình.
Tuy nhiên, vì đức công bằng và sự bác ái, xin quý vị vui lòng ghi đầy đủ nguồn như sau: “Theo Báo Công giáo và Dân tộc, website: cgvdt.vn”.
Ngoài ra, nếu chia sẻ bài lên mạng xã hội (Facebook, Twitter…), đề nghị dùng đường dẫn gốc trên website của Công giáo và Dân tộc.