Thứ Năm, 08 Tháng Bảy, 2021 22:59

Tôi làm báo Công Giáo và Dân Tộc

 

Sau 16 năm công tác cho “báo ngoài đời” (báo xã hội), tháng 5 - Tháng Hoa năm 2020, tôi trở thành phóng viên báo Công giáo và Dân tộc (CGvDT) trong niềm vui cùng lời chúc mừng của gia đình, bạn bè và đồng nghiệp cũ.

 

Sáng sớm ngày 1.5, ngày đầu tiên của Tháng Hoa kính Ðức Mẹ, điện thoại tôi bật sáng khi nhận được tin nhắn của anh Phó Tổng Biên tập: “8g30 em đến tòa soạn họp cơ quan nhé”. Trong lòng rộn ràng vui, tôi khoác bộ đồ tây ưng ý, chỉnh tề, rồi tô nhẹ son môi. Ðến tòa soạn sớm 20 phút, cảm nhận của tôi về nơi mình đang đứng là vẻ bình yên lạ thường. Trên tường của đại sảnh, nơi trang trọng nhất có treo thánh giá gỗ. Trong phòng họp, nhiều tấm hình lưu niệm ghi dấu những nụ cười tươi được trang bài trí ngay ngắn. Phòng ốc yên ắng ở các tầng gợi lên điều gì đó, chưa thể gọi tên nhưng khác hẳn với những gì xô bồ ngoài kia. Bên ngoài cánh cửa sổ phòng họp, là một vườn hoa kiểng rộng lớn, đang xôn xao chào đón nắng mới.

 

Dẫn tôi đi chào mọi người, chị biên tập viên Phan Thị Liên Giang ân cần giới thiệu tên tôi với từng người một để làm quen. Vào cuộc họp, anh Phó Tổng mời tôi có đôi lời trong tâm thế là người mới đến. Thay cho cảm giác hồi hộp trong “ngôi nhà mới” thường thấy của một người mới, trong tôi lúc ấy là sự nhẹ nhàng, ấm áp với những thông tin về hoạt động của Giáo hội, vào thời điểm thành phố mới vừa hết giãn cách. 

Nhằm giúp tôi bắt đầu công việc của người phóng viên, anh Phó Tổng tận tình hướng dẫn tôi thực hiện đề tài đầu tiên về các trường mầm non của nữ tu trong mùa dịch. Nhận đề tài lúc 10 sáng, dùng bữa trưa xong tôi hăng hái “lên đường”. Các chị em đồng nghiệp cũng hỗ trợ tôi tích cực, người cho số điện thoại, người chỉ đường đến những nơi cần đến. Trong buổi chiều hôm đó và sáng hôm sau, tôi đến quận 10, đi Gò Vấp, rồi đến Thủ Ðức và quay trở về Tân Bình khi trời đã quá trưa… 10 ngôi trường tôi ghé qua, đều được các sơ vui vẻ tiếp đón, cũng có nữ tu từ chối cung cấp thông tin, nhưng nụ cười hiền hậu, cách giao tế thân thiện của các sơ làm niềm vui trong tôi dâng đầy, kéo dài đến tận mấy ngày sau đó.

Ðược làm việc cùng với anh chị em, đặc biệt được sự hướng dẫn của Ban Biên tập, tôi cảm nhận niềm hạnh phúc mỗi khi bài viết được đăng, khi nhận được phản hồi tích cực từ những độc giả chưa từng gặp mặt. Ðôi lần, bạn đọc liên hệ tòa soạn để xin số điện thoại của những nhân vật trong bài viết đã thực hiện, trong tôi lại dấy lên niềm vui khó tả. Làm phóng viên của Báo CGvDT, tôi cảm nhận điều khác biệt đặc biệt so với lúc làm báo xã hội, là cảm xúc thánh thiêng khi tham dự thánh lễ để viết bài, đưa tin; là cảm giác được yêu thương, được động viên, khuyến khích khi tiếp xúc, phỏng vấn các cha, các sơ và những giáo dân đồng đạo…

Nhờ được sự quan tâm, hướng dẫn tận tình của những người đi trước, tôi và các đồng nghiệp trẻ luôn gặp thuận lợi khi tác nghiệp ở thành phố, cũng như khi đi công tác ở các tỉnh xa. Nhớ chuyến công tác đầu tiên đi Bảo Lộc, trong lúc đang lúng túng về thủ tục giấy tờ, thì bác Hoàng Gia Hiền (phòng kỹ thuật) đã tận tình giúp tôi làm giấy thông hành, in giúp, rồi đưa lên phòng sếp nhờ ký và đóng mộc, để tôi kịp giờ lên xe vì đã đặt vé sẵn. Cho dù tôi đi công tác ở đâu, Bảo Lộc, Ðà Lạt, hay Hà Tĩnh… anh Phó Tổng luôn giữ liên lạc, hỏi han việc đi lại ra sao, đã đến nơi an toàn hay chưa… Mỗi ngày, tôi đều báo cáo lịch trình đi lại, làm việc và được anh chỉ bảo từng chút một. Bài vở khi thực hiện cần thêm chút thời gian, bác Giang Quốc Chung (Thư ký tòa soạn) sẵn sàng chờ đợi và không quên động viên: “Cháu cứ an tâm, cố gắng làm việc”.

 

Khi độc giả cầm trên tay tờ báo này, cũng là lúc tôi được làm nhân viên của báo tròn 1 năm, 2 tháng, 8 ngày. Nhớ những đêm tòa soạn trực xuất bản, có khi trời đã khuya nhưng Ban Biên tập vẫn cần mẫn, tập trung cao độ, làm việc miệt mài. Nhớ những khi nắng gắt, lúc mưa dầm, các anh chị em vẫn hăng hái ra ngoài, phỏng vấn, tác nghiệp. Nhớ những thánh lễ đầu tháng ấm cúng tình thân. Nhớ vườn hoa sao nhái của cô Thắm lao công, đua mở chào đón chúng tôi mỗi buổi sớm mai… Những điều tưởng chừng rất bình dị ấy, với tôi lại trở nên khó quên, tuyệt đẹp.

Bộ áo dài màu hồng phấn, có chùm hoa họa tiết ở giữa thân áo, tôi đã đặt may để có thể “xúng xính” trong dịp mừng Sinh nhật của Báo năm ngoái, “vì Covid” nên vẫn còn treo trong tủ. Lần Sinh nhật Báo năm nay, có lẽ cũng sẽ không có dịp để mặc, nhưng điều đó không thể suy suyển niềm tin trong tôi, về một ngày mai tươi sáng hơn. Một linh mục hỏi: “Ước mơ của con lúc này là gì?, sau hành trình hơn 17 năm làm nghề báo”, tôi không ngần ngại trả lời: “Thưa con luôn mong được trở thành khí cụ của Chúa, làm “cây viết” rao truyền Lời Chúa trong đời sống của con”.   

Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi xác tín rằng chính Chúa đã an bài, dẫn dắt, cho tôi cơ hội quý để được trở nên “khí cụ của Ngài” như lòng hằng mong ước. Giờ đây, trong tôi là niềm hạnh phúc, được cùng với các anh chị em cư ngụ trong mái nhà, trong Gia đình CGvDT ấm áp, yêu thương và hiệp nhất trong tình yêu Thiên Chúa. Ước mong tình yêu thương ấy sẽ ngày một đong đầy, theo từng ngày tháng, trong từng phút giây.

 

Bích Vân

Ý kiến bạn đọc ()
Tin khác
Xem thêm