Bữa ăn đầm ấm ở nhà anh Hai

Anh Hai là anh kết nghĩa của tôi, song chúng tôi thân nhau như anh em ruột. Cùng làm việc với nhau, anh em có dịp rong ruổi nhiều nơi. Tôi biết anh là người sành ăn, nhưng cho dù nếm trải nhiều “cao lương mỹ vị” đây đó, anh vẫn nhắc đi nhắc lại: Thích nhất là được về nhà, “hưởng” mâm cơm đầm ấm do chị Hai nấu...

Ảnh minh họa

Gia đình anh sống ở một xứ đạo, bà con gốc Bắc di cư nhiều thế hệ cùng chia sẻ đức tin và gánh vác cuộc sống. Những ngôi nhà gạch không tô vữa tạo được nét riêng, toát lên sự cũ kỹ nhưng lại thấy ấm áp mênh mang. Nhà anh chị có sân rộng, cạnh bên là nhà ông ngoại. Bữa cơm gia đình mà anh Hai mong mỏi về nhanh để được tắm mình trong đấy, thực ra rất giản dị: rau đay cua đồng nấu canh, tép rang măn mặn vàng óng, chút thịt nạc kho dành cho ông ngoại, vậy thôi. Bữa nào có rau muống nấu canh kiểu luộc vội, nêm chút bột ngọt, vắt chanh vào làm canh thì thay cho món canh rau đay. Trước khi ăn, cả nhà đều làm dấu, các con của anh chị theo thứ tự đứng lên mời người lớn dùng cơm rồi mới lần lượt cầm đũa. Có lẽ đó chính là hơi ấm mà anh Hai mong đợi, một sự sum họp ấm cúng đầy tình thân của gia đình mà bữa ăn dường như chỉ là cái cớ. So với những bữa ăn sang cả và phong phú trên đường làm ăn hay thết đãi khách, bữa ăn gia đình ấy quê cũ, tằn tiện hết mức song dù đi đâu, anh cũng mong ngóng mau được về để ăn cơm nhà. Còn tôi, đã không ít lần được thưởng thức “ké” bữa ăn đầm ấm ở nhà anh chị và cũng “cảm” được cái không khí đầy tình thân ấy.

Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, giờ đây anh Hai không còn nữa. Anh đã ra đi vì một cơn bạo bệnh, song những bữa ăn đầm ấm ở nhà anh chị ngày nào vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức tôi. Một lần, có dịp về thăm xứ đạo cũ, thắp cho anh nén nhang, tôi được chị Hai cùng mấy cháu giữ lại để ăn một bữa cơm quê như ngày xưa. Cháu trai câu được mấy con cá ở ruộng sau nhà, chị Hai chiên giòn, thêm chút rau và nước chấm. Một chén cơm thật chậm chạp, tôi nhớ thật nhiều về anh, về bữa cơm như thế này mà anh coi trọng hơn tất cả cao lương mỹ vị trên đường... Một cái gì nghèn nghẹn trong lòng! Đức tin, tình phụ mẫu, tào khang, anh chị em hội tụ nơi bữa ăn gia đình...

THIÊN ÂN

Chia sẻ:

Bình luận

Bữa cơm gia đình, bữa cơm sum họp là một sợi dây vô hình gắn kết tình thân.
Bữa cơm gia đình, bữa cơm sum họp là một sợi dây vô hình gắn kết tình thân.

có thể bạn quan tâm

Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Bữa ăn sáng tại nhà
Bữa ăn sáng tại nhà
Tôi thường xuyên ăn sáng ở nhà và hay tự mình chuẩn bị cho bữa sáng. Trong thời buổi vệ sinh thực phẩm đang là mối lo của biết bao người, việc tự nấu nướng, hạn chế “cơm đường cháo chợ” cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Tôi đến Đà Lạt nhiều lần và lần nào cũng ra về với những trải nghiệm thú vị. Một trong số đó, nhớ nhất vẫn là kỷ niệm thân thương trong lần gặp gỡ với một người bán khoai, bắp nướng ở chợ đêm nơi xứ lạnh này.
Tháng năm mưa về
Tháng năm mưa về
Mùa hạ bắt đầu từ tháng Tư, nhưng gặp năm hạn hán, nắng nóng kéo dài. Nắng cháy cỏ, cháy da. Lòng hồ, lòng ao đầm nứt nẻ, những dòng sông cạn nước, những cánh đồng lúa đỏ quạch một màu lửa thiêu.
Người học trò cũ.
Người học trò cũ.
Thời còn đi dạy, ấn tượng nhất của tôi về một cậu học trò của mình là năm em học lớp 12, trong khi các bạn háo hức lẫn hồi hộp cho kỳ thi đại học, em đủng đỉnh xin về tiệm xe của người chú ruột học nghề sửa...
Những căn nhà của Mẹ
Những căn nhà của Mẹ
Mẹ tôi giờ đã già, suốt ngày chỉ nói về chuyện ngày xưa, giãi bày, luyến nhớ và dặn dò. Tôi thì hay ôn lại những năm tháng bên mẹ trong hành trình bôn ba lưu lạc mưu sinh, và thường nghĩ về những căn nhà của mẹ ở nhiều...
Cảm thông
Cảm thông
Thời tôi còn niên thiếu, gia đình thường lâm vào cảnh túng bấn. Một mình cha tôi phải bươn chải lo đến sáu miệng ăn. Những lúc buồn, cha hay đi uống rượu và về lại cãi nhau với mẹ tôi.