Lời động viên của ngoại

Ngoại già lắm, lụm cụm, da đầy đồi mồi, đi đứng khó khăn, sống trong một ngôi nhà gạch cũ riêng biệt. Lịch sinh hoạt của ngoại theo thông lệ: sáng thức dậy thể dục, nghe đài, uống trà, làm việc vặt Tất cả tuân thủ theo giờ giấc nhất định.

Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, tôi đều chạy sang với ngoại, kể lể để nghe một lời khuyên. Cứ sang thường xuyên, có khi ngoại cũng mệt vì tôi. Không biết từ lúc nào, ngoại đã trở thành người thân thiết nhất, chỗ tựa nương tinh thần của đứa cháu nghèo.

Có bận, cuộc sống đi đến chỗ ngỡ là cùng, từ xa tôi bắt xe về thăm ngoại, trút lòng. Ông nghe hết và trầm ngâm thật lâu trước câu hỏi của tôi: “Làm sao sống được hở ông?”, rồi người từ tốn, nhẹ nhàng bảo: “Cháu có để ý không, chim trên trời có ai nuôi mà vẫn sống đấy thôi!”. Tôi ngẩn ra một chốc, khá bất ngờ trước sự liên tưởng của ngoại.

Rồi cũng đến lúc ngoại ra đi theo quy luật “sinh-lão-bệnh-tử”. Ngoại đã về với Chúa - Đấng mà ông đặt trọn niềm tin kính để sống trọn lành đến những giọt cuối của đời người. Tôi, đứa cháu nuôi, vẫn thường nhớ về ông, nhất là những lời động viên sâu sắc ngày nào, thấm đẫm tinh thần Phúc âm.

Ông không cho tôi tiền bạc đất đai mà là một chỗ tựa tinh thần với những an ủi động viên quý giá, kịp thời, để khi ông ra đi, tất cả hãy còn. Chim trên trời có ai nuôi mà vẫn thong dong đôi cánh, tung tẩy, có bạn có bầy. Chúng bay từ nơi này đi nơi khác, vạn dặm trong những cuộc thiên di tránh lạnh hay kiếm thức ăn, và vẫn tồn tại, có khi hạnh phúc theo cách riêng trước bao nhiêu khó khăn ngang trái hơn cả kiếp con người, vẫn hót líu lo đón bình minh, chấp chới cánh trên trời cao

Cám ơn ông về tất cả những gì sâu lắng nhất đã dành cho cháu. Xin Chúa luôn an ủi ông ở cõi vĩnh hằng!

Nguyễn Thành Công

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

Ông bà, người già trong gia đình là một món quà, một kho báu của con cháu.
Ông bà, người già trong gia đình là một món quà, một kho báu của con cháu.

có thể bạn quan tâm

Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Bữa ăn sáng tại nhà
Bữa ăn sáng tại nhà
Tôi thường xuyên ăn sáng ở nhà và hay tự mình chuẩn bị cho bữa sáng. Trong thời buổi vệ sinh thực phẩm đang là mối lo của biết bao người, việc tự nấu nướng, hạn chế “cơm đường cháo chợ” cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Tôi đến Đà Lạt nhiều lần và lần nào cũng ra về với những trải nghiệm thú vị. Một trong số đó, nhớ nhất vẫn là kỷ niệm thân thương trong lần gặp gỡ với một người bán khoai, bắp nướng ở chợ đêm nơi xứ lạnh này.
Tháng năm mưa về
Tháng năm mưa về
Mùa hạ bắt đầu từ tháng Tư, nhưng gặp năm hạn hán, nắng nóng kéo dài. Nắng cháy cỏ, cháy da. Lòng hồ, lòng ao đầm nứt nẻ, những dòng sông cạn nước, những cánh đồng lúa đỏ quạch một màu lửa thiêu.
Người học trò cũ.
Người học trò cũ.
Thời còn đi dạy, ấn tượng nhất của tôi về một cậu học trò của mình là năm em học lớp 12, trong khi các bạn háo hức lẫn hồi hộp cho kỳ thi đại học, em đủng đỉnh xin về tiệm xe của người chú ruột học nghề sửa...
Những căn nhà của Mẹ
Những căn nhà của Mẹ
Mẹ tôi giờ đã già, suốt ngày chỉ nói về chuyện ngày xưa, giãi bày, luyến nhớ và dặn dò. Tôi thì hay ôn lại những năm tháng bên mẹ trong hành trình bôn ba lưu lạc mưu sinh, và thường nghĩ về những căn nhà của mẹ ở nhiều...
Cảm thông
Cảm thông
Thời tôi còn niên thiếu, gia đình thường lâm vào cảnh túng bấn. Một mình cha tôi phải bươn chải lo đến sáu miệng ăn. Những lúc buồn, cha hay đi uống rượu và về lại cãi nhau với mẹ tôi.