Về vai trò của Tòa Thánh Vatican, trả lời phỏng vấn của Đài Vatican, Đức Hồng y Quốc vụ khanh Pietro Parolin nhắc lại những nỗ lực của Vatican từ nhiều năm qua, từ Sứ điệp của ThánhGiáohoàng Gioan XXIII những năm đầu thập niên 60 của thế kỷ 20 đến hai chuyến viếng thăm Cuba của Thánh Giáo hoàng Gioan-Phaolô II năm 1998 và của Đức Bênêđictô XVI năm 2012, và vai trò quyết định củaĐức Thánh ChaPhanxicôkhi chủ động viết thưcho Tổng thống Mỹ và Chủ tịch Cuba đểkêugọi hai bên vượt qua những khó khăn còn tồn tại giữa haiquốc gia, tìm ra những điểm có thể thỏa thuận và phương thế để có thể táilậpbang giao.
Dịp này, Đức Hồng y Parolin cũng đã đề cập về nềnngoại giao của Vatican gồm3 điểm theo kiểu mẫu củaĐức Thánh ChaPhanxicô: hòa bình,đấu tranh chống nghèo đói vàxây dựng cầu nối; trong trường hợpcủaMỹ và Cuba,việc“xây dựng cầu nối”làtạo thuận lợi cho hai bên đối thoại vàTòa Thánhđãlàm trung gian hòa giải đểhai bên có thể gặp nhau và đạt được kết quảtốt đẹplà sựdấn thâncủa mỗi bên.
Đối với Đức Hồng y Quốc vụ khanh Tòa Thánh,đây là một thí dụ cụ thể của“nền văn hóa gặp gỡ”màĐức Thánh Cha Phanxicô nói đến rất nhiều lần gần đây.
Trong Sứ điệp Ngày truyền thông xã hội lần thứ 48 (1.6.2014), Đức Thánh Cha Phanxicô đã bày tỏ ưu tư về điều này như sau: “Ngày nay chúng ta đang sống trong một thế giới ngày càng trở nên “nhỏ bé hơn” và vì thế, là nơidường như tất cả chúng ta dễ gần gũi nhau hơn. Những phát triển về giao thông và công nghệ truyền thông đang làm cho chúng ta xích lại gần nhau và gắn kết với nhau hơn, ngay cả sự toàn cầu hóa cũng khiến chúng ta càng thêm tương thuộc lẫn nhau. Nhưng trong gia đình nhân loại vẫn còn những chia rẽ, có khi rất trầm trọng (...). Thế giới chúng ta đang gánh chịunhiều hình thức loại trừ, gạt ra bên lề và nghèo khổ, chưa kể đến những cuộc xung đột phát sinh từ các nguyên nhân kinh tế, chính trị, ý thức hệ cộng lại, và đáng buồn thay, có cả nguyên nhân tôn giáo nữa”.
Trong bài chia sẻ Ngày truyền thông xă hội lần thứ 48, Đức Giám mục Phêrô Nguyễn Văn Khảm cũng đã diễn giải: “Để thật sự gặp gỡ, cần có sựđồng cảm, lắng nghe, chia sẻ. Đồng cảm là đặt mình vào trạng thái của người khác (...).Đồng cảm dẫn đến lắng nghe (...). Sự lắng nghe chân thành còn dẫn đến nỗ lực giúp tha nhân vượt qua khó khăn” (tgpsaigon.net 3.6.2014).
Một khía cạnh có lẽ cũng khiến nhiều người suy nghĩ là để làm vai trò trung gian, cổ vũ việc xây dựng cầu nối và nền văn hóa gặp gỡ, Đức Thánh Cha Phanxicô đã hiện diện trong tư thế nào?
Không ít người hiểu rằng về mặt xă hội, Đức Thánh Cha Phanxicô là một nguyên thủ quốc gia và về mặt tôn giáo, ngài là một lănh tụ tinh thần của Giáo hội Công giáo toàn cầu. Tuy nhiên, có thể thấy rất rơ vai trò chính yếu khi ngài làm trung gian hòa giải giữa hai quốc gia mà một trong số đó là quốc gia hùng mạnh bậc nhất thế giới. Chắc chắn, một nguyên thủ của quốc gia chỉ khoảng nửa cây số vuông như Vatican, không quân đội, cũng chẳng có tiềm lực quân sự, kinh tế nào đáng kể..., chắc chắn không thể có được tiếng nói đáng được nể trọng. Vậy chỉ còn vai trò của một lănh tụ tôn giáo được khắc họa đậm nét bởi tinh thần bác ái Kitô giáo, yêu thương, phục vụ tha nhân; tinh thần của Hiến chương Nước Trời “Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” (Mt 5, 9).
Cũng chính trong vai trò này, Đức Phanxicô nói riêng và Giáo hội nói chung đã tạo thêm một chứng từ Kitô giáo cho thời đại.
Bình luận