Yêu non

EM.

Cha của Em đã đến tâm sự với tôi.

- Con Út của con mới mười sáu tuổi. Thằng kia thì mới mười tám tuổi. Con không nhất trí cho tụi nó lấy nhau. Thế là hai đứa trốn xuống miệt biển. Hai bên sui gia đi tìm, đưa tụi nó về, tách tụi nó ra để chờ một thời gian.

- Chúng nó thương nhau quá rồi thì sao?

- Bên nhà trai bưng đồ đến xin làm đám nói, con chối phắt.

- Thế ông không sợ chúng nó chơi liều mạng hả?

- Con không cho nó đi đâu hết. Chúng nó còn bồng bột, nhẹ dạ.Cho cách ly một thời gian xem sao.

Bẵng đi một thời gian, cha của em lại đến gặp tôi, hớt hải, không nói nên lời.

- Con Út nó tự vận, xin cha đi xức dầu cho nó.

- Ở nhà hay ở nhà thương?

- Ở nhà thương.

Tôi vừa bước tới cửa phòng cấp cứu, thì mẹ Em khóc oà lên. Em đã tắt thở. Tôi giải tội và xức dầu “lòng lành” cho Em. Tôi trao phó Em cho lòng nhân từ của Chúa. Nhân viên nhà thương đẩy Em xuống nhà xác. Tôi ra về, nặng trĩu ưu tư.

Tôi đến tận nhà để làm lễ cầu hồn cho Em. Xác Em vẫn còn nằm đó. Người tình của Em ôm lấy đầu Em, kể lể:

- Út ơi! Phải chi anh có tiền, anh sẽ kêu thợ đến chụp cho tụi mình một pô để làm kỷ niệm…

Lãng mạn thật, mà cũng trẻ con thật. Tôi thầm nghĩ như thế. Bỗng chị của Em gào lên :

- Tại sao em ngu, em dại, em chết làm chi vậy? Chế thương thì chế mới rầy em. Hu…Hu…

“Chế thương thì chế mới rầy em” câu nói hàm nhiều ý khiến tôi phải tìm hiểu.

1.

Từ ngày tổ uyên ương của Em bị phá vỡ, Em bị quản thúc tại gia, không được quan hệ với người yêu. Gia đình Em trở thành cái hỏa ngục nho nhỏ. Cha Em thì lầm lì không nói. Mẹ và chị Em thì đay nghiến:

- Đồ đ. Ngựa.

- Đồ thúi. Đồ hư.

- Đồ bất hiếu.

2.

Thế rồi, Em lượm một cái hũ chao, lén qua bên láng giềng cười toe toét, xin thuốc rầy để diệt chuột. Em uống hết hũ thuốc rầy ấy, để lại một lá thơ tuyệt mạng: “Con chết để cho cha mẹ và chế vừa lòng”.

Em vĩnh biệt cõi đời này như thế đó: yêu và hận. Yêu khờ, chết dại!

EM.

Em đã yêu, yêu thật nhiều. Chẳng ai lạ gì tình yêu. Chính Thiên Chúa đã tác tạo nên tình yêu và đặt tình yêu vào com tim của Ađam và Evà, để họ đến với nhau, quấn quít lấy nhau. Tình yêu hiện hữu đồng thời với sự xuất hiện của loài người. Tình yêu được đón tiếp nồng nhiệt. Tình yêu dẫn đến hôn nhân và đọng lại ở đó. Cả thế giới, từ Đông sang Tây đều dành cho hôn nhân nhiều nghi thức long trọng. Ngày ấy là ngày vĩ đại của tình yêu. Cô Dâu được nâng niu như nàng công chúa. Chú Rể được trọng vọng như chàng thái tử. Cả gia tộc, thậm chí cả làng rộn lên niềm vui.

Còn Em, khi yêu, Em phải trốn chạy như tên đạo tặc, Em bị lùng bắt và dẫn độ như một tên tù vượt ngục, Em bị quản thúc và canh chừng như một tên gian phi nguy hiểm. Em bị mẹ chửi, chị rủa. Cha Em không nói, nhưng sự im lặng ấy đáng sợ hơn lời nguyền rủa. Tại sao Em yêu mà phải khổ như thế?

Cái chết của Em là bài học cay đắng cho cha mẹ và gia đình Em. Trong bài giảng lễ an táng hôm ấy, tôi không lên án Em. Tôi quy trách nhiệm cho người sống nhiều hơn cho người chết. Nhưng cuối cùng tôi tội nghiệp cho cả Em lẫn gia đình Em. Tất cả đều là những người khốn khổ. Tất cả đều là nạn nhân.

Tuổi mười sáu còn dại khờ lắm. Nếu cha mẹ Em cho tiến tới hôn nhân, thì chưa chắc Em đã tìm được hạnh phúc. Người chồng của Em cũng rất ấu trĩ và lãng mạn trong vấn đề yêu thương. Ấu trĩ đến buồn cười. Tình yêu của Em giống như trái cây chín háp. Mùi thơm và vị ngọt rất lợt lạt. Tình yêu không phải là cái bong bóng trong tay trẻ thơ. Thấy lóa mắt thì đòi mua. Chơi một lúc thì bể. Bể thì vứt cái xác đi, không tiếc xót là bao. Tình yêu đẹp hơn thế nhiều, cao quý vô cùng. Tình yêu không thể đùa giỡn, nhưng để trân trọng và tôn sùng. Yêu là cho đi tất cả. Yêu là hiến dâng cả hồn lẫn xác. Tình yêu sâu thẳm như thế, thì tuổi vị thành niên hiểu sao được.

EM,

Phải chi Em đừng yêu sớm quá như thế. Phải chi Em đừng vội vã hối hả đi tới hôn nhân như vậy. Phải chi em kiên nhẫn và chờ đợi. Ở tuổi dậy thì, ở tuổi vị thành niên, tình yêu mới hé nụ. Em thường bắt đầu có thiện cảm với người con trai này hay với người con trai nọ. Em cứ làm quen. Em cứ tìm hiểu. Nhưng Em đừng trao hẳn tình yêu cho người nào. Yêu sớm quá là coi nhẹ tình yêu, là mua rẻ cái bong bóng ngoài công viên. Và…Em còn phải cầu nguyện nữa chứ. Tình yêu như những vì sao trong vũ trụ. Nó lấp lánh nhưng nó chuyển động trong quỹ đạo đã an bài. Có một bàn tay vô hình của Chúa vẫn đang dìu dắt con tim của Em hành trình theo một quỹ đạo riêng biệt. Tình yêu là một thiên lộ diệu kỳ. Tình yêu giống như viên ngọc quý. Phải dành dụm tiền bạc lâu lắm mới mua được.

Cầu nguyện để yêu. Chờ đợi để yêu. Cẩn trọng để yêu. Bây giờ, ở trong thế giới vĩnh cửu, Em đã thấy hết ý nghĩa của tình yêu. Có lẽ Em đang hối tiếc vì đã yêu khi chưa biết yêu.

Còn tôi thì cầu nguyện cho Em được Chúa rộng lòng tha thứ. Tôi mong rằng tình yêu là cái chết của Em không bao giờ tái diễn trong cuộc đời của các bạn trẻ hôm nay.

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Tình huynh đệ
Tình huynh đệ
Em vẫn cứ làm giàu. Nhưng làm giàu để làm giàu, hay là để làm người một cách xứng đáng? Đồng tiền chỉ là phương tiện hữu ích, để gia đình Em có cơm ngon áo đẹp, để con cái Em có điều kiện phát huy mọi khả năng mà...
Tình đời
Tình đời
Em từ Trà Vinh xuống. Tứ cố vô thân. Em vô rừng đốn củi mướn cho bà Tư Hón. Củi về rồi thì Em cưa, Em bửa, Em bó, rồi đếm cho nghe. Bà Tư nuôi cơm, cho tiền hút thuốc, lâu lâu lại cho vài chục đồng (một chai...
Cái tôi
Cái tôi
Ôn lại cảnh nghèo khổ ngày xưa, cha mẹ Em tủi hận đến rơi lệ. Cả hai đều thề với lòng mình là sẽ làm cho Em được sung sướng. Con sung sướng để trả thù cái khổ của cha mẹ. Cha mẹ đã khổ chừng nào, thì con cái...
Tình huynh đệ
Tình huynh đệ
Em vẫn cứ làm giàu. Nhưng làm giàu để làm giàu, hay là để làm người một cách xứng đáng? Đồng tiền chỉ là phương tiện hữu ích, để gia đình Em có cơm ngon áo đẹp, để con cái Em có điều kiện phát huy mọi khả năng mà...
Tình đời
Tình đời
Em từ Trà Vinh xuống. Tứ cố vô thân. Em vô rừng đốn củi mướn cho bà Tư Hón. Củi về rồi thì Em cưa, Em bửa, Em bó, rồi đếm cho nghe. Bà Tư nuôi cơm, cho tiền hút thuốc, lâu lâu lại cho vài chục đồng (một chai...
Cái tôi
Cái tôi
Ôn lại cảnh nghèo khổ ngày xưa, cha mẹ Em tủi hận đến rơi lệ. Cả hai đều thề với lòng mình là sẽ làm cho Em được sung sướng. Con sung sướng để trả thù cái khổ của cha mẹ. Cha mẹ đã khổ chừng nào, thì con cái...
Chị hai
Chị hai
Cú điện thoại ấy là một sai lầm lớn. Nó sẽ phá tanh bành cuộc đời của Hùng. Nó sẽ xé nát toàn bộ vinh dự mà Em đã xây dựng được trong suốt hai mươi năm qua.
Cay đắng cuộc đời
Cay đắng cuộc đời
Đẹp người đẹp nết, chưa hết tuổi học trò, đã có người đến nói. Vừa đúng mười tám, Em đã xuống vỏ lãi có dán hai chữ song hỷ, để về nhà chồng. Chồng Em chỉ biết yêu, chứ không biết nuông chiều. Cha mẹ chồng chỉ thích dâu giỏi,...
Hận đời- đời hận
Hận đời- đời hận
Em không muốn lấy chồng vì sợ “gái có chồng như gông đeo cổ”. Nhưng Em lại thèm đàn ông như trẻ thơ cần bú sữa mẹ. Em không ưa con trai cùng trang lứa. Em chê họ là con nít. Em chỉ thích đàn ông cao niên, vì họ...
Yêu đơn phương
Yêu đơn phương
Cứ mỗi lần đi học lại có một chút quà mọn, gọi là của ít lòng nhiều. Món quà nào cũng gợi ý, cũng gợi tình. Hôm nay quà là hai trái mận. Ngày mai quà là hai trái bưởi. Trái mận hay trái bưởi đều có cái núm nhọn...
Dĩ vãng
Dĩ vãng
Người lớn tuổi trong họ đạo không quên nguồn gốc của Em, nên chỉ nhìn Em bằng một nửa con mắt. Giới trẻ thì mê Em như điếu, vì họ chẳng thèm biết quá khứ. Quá khứ chỉ là lạc hậu, chỉ là lỗi thời. Họ đua nhau tán tỉnh...
Trò tàn nhẫn
Trò tàn nhẫn
Quân rất thông minh vì có vầng trán rộng. Nhưng khuôn mặt của nó không vuông vức như những người trầm tĩnh và giàu óc tổ chức. Khuôn mặt của nó mài mại giống lưỡi cày. Đó là mẫu người quậy phá.