Một,hai,ba...

Nghe mẹ kể lại, ngày con sinh ra, vào buổi trưa, ba vẫn đang làm việc trên rẫy. Thời đó không có điện thoại di động như bây giờ nên mãi đến nhá nhem tối, ba mới về. Nội đón ba từ ngoài cổng: “Vô mà xem thằng nhóc nhà cậu nó ngủ kìa”. Ba chỉ kịp hỏi: “Sinh rồi hả mẹ”, rồi chạy vào phòng, chẳng kịp rửa tay chân. Mẹ nhìn ba rồi nhìn con, thằng nhóc nằm lọt thỏm trong vòng tay mẹ. Ba nhìn mẹ rồi nhìn con, đôi mắt thiu thiu trong giấc ngủ đầu đời. “Một, hai, ba, mở mắt nhìn ba nè con!”, ba khe khẽ gọi. Con không biết, vẫn cứ ngủ. Ba mẹ âu yếm nhìn con say sưa trong niềm vui mới.

Rồi đến lúc tập nói cho con, cực biết mấy. Mẹ tập từng chữ một, nhưng con bướng, cứ học được một chữ và đọc mãi chữ ấy, ríu rít như con chim non, không chịu nói chữ khác. Mẹ cũng mất kiên nhẫn, thôi không tập nói cho con nữa. Ba thấy căng quá, mới lại ngồi cạnh và nựng con: “Tập nói theo ba nha, con chim ríu rít này”. Rồi cần mẫn, ba tập từng chữ một, “Một, hai, ba, nói ‘ba’ đi con… Một, hai, ba, nói ‘mẹ’ đi con… Một, hai, ba, kêu ‘bà’ đi con…”

Cũng theo mẹ kể lại, hồi nhỏ con không khóc đêm “hành hạ” ba mẹ. Con cũng ít làm nũng, nhưng dễ khóc vì tính hiếu động nhiều lần để lại thương tích. Ngày mới tập đi, con dùng dằng không chịu tựa mẹ, bám theo vách nhà gỗ tự đi, để rồi đi vài bước lại ngã. Đầu gối xước, ri rỉ máu, con bật khóc. Mẹ mắng yêu rồi dỗ dành. Ba chạy ngay đến, đỡ con lên, nắm lấy hai bàn tay nhỏ xíu của con. “Để ba dắt con đi nè, làm theo ba nè. Một, hai, ba, bước đi nghe con. Một, hai, ba...”. Một, hai, ba, chân con đi theo tiếng ba hướng dẫn.

Ngày vào lớp Một, con đã háo hức biết bao vì được đi học, được mang cặp đem vở như anh trai một thời con ngưỡng mộ. Con cùng mẹ bọc vở, dán nhãn tên. Vì phấn khích quá, con làm rách cả một tấm bọc mà mẹ đã làm xong. Mẹ gõ tay con để phạt. Con khóc to. Ba bỏ dở trận bóng đang xem, lại nắm tay con, xoa xoa, thổi thổi. “Hết đau chưa? Hết rồi hả?”, rồi ba lấy miếng giấy bọc khác, hướng dẫn con làm theo, “Làm từ từ thôi con, cái gì cũng phải chầm chậm mà chắc. Nè, một, hai, ba, gấp giấy theo đường viền. Một, hai, ba, dán cái nhãn này lên. Làm theo ba đi con, một, hai, ba…”.

Con ngày càng lớn lên, ba thì càng già đi với mái tóc bạc, trán hằn nếp nhăn. Nhưng ba vẫn bận rộn lo toan cho con mỗi ngày. Đi học xa nhà, con chỉ nghe được ba dặn dò khuyên răn qua mấy cuộc điện thoại. Nhớ làm sao mỗi lúc ba chỉ dạy con làm gì, cũng chậm chậm cho con bắt nhịp. Làm theo ba, học theo ba, sống như ba. Văng vẳng bên tai con luôn có tiếng ba hướng dẫn: “Làm theo ba nha con! Một! Hai! Ba…”.

BÍCH ĐÀO

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
ChatGPT và bạn tôi
ChatGPT và bạn tôi
Bắt đầu khám phá ChatGPT theo hướng dẫn của một chuyên gia trên YouTube, tôi đã có lúc hết hồn hết vía bởi AI có sự “thông minh”, trả lời nhanh, giàu thông tin…
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Ngày càng nhiều phụ huynh tìm cách dạy con cách sử dụng trí năng nhân tạo (AI), khi nhận thấy những công cụ này sẽ trở thành “trợ lý cá nhân” hỗ trợ học tập, công việc và đời sống hằng ngày.
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Dải đất dài ven biển Ninh Thuận được mệnh danh là “miền viễn tây của Việt Nam” bởi cái nắng, cái gió khô cằn. Đến với xứ sở này, hình ảnh rất nhiều những đàn cừu tung tăng trên đồng cỏ hoang sơ, chạy dọc đồi cát ven biển tạo...
“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Trung Thu lại sắp về, và với trẻ con, sự háo hức chờ đợi cũng đã là một niềm vui. Ở Hà Tiên, thật sớm tôi đã được mời bánh Trung Thu thơm lừng. Câu chuyện tết trăng tròn hàng năm từ thuở xa lắc của người phương Đông thành...
Tình yêu là trái táo thơm
Tình yêu là trái táo thơm
Trước cảnh khổ của đôi uyên ương đầu tiên này, thời thế mới có câu: “Tình yêu để đói thì sống, cho ăn no sẽ chết”, hay “Hôn nhân là bản án tử của tình yêu”.