Nhớ bữa cơm quê

Nhớ hồi tôi còn ở quê, ngày nào gia đình cũng quây quần bên nhau dùng bữa cơm chung. Dù bữa ăn rất đạm bạc, chỉ có rau vườn nhưng ai cũng ăn uống ngon lành, huyên thuyên chuyện trò vui vẻ. Hầu như bữa nào nhà tôi cũng dùng rau: ăn sống hoặc luộc, xào, nấu canh... May mắn lắm mới được ăn cá nấu canh, tép kho tiêu do mẹ đội nắng đi bắt ngoài đồng, cha đi giăng câu mỗi tối.

Chỗ ngồi ăn cơm của gia đình tôi cũng khác so với nhiều nhà hàng xóm. Mẹ thường trải chiếu xuống nền đất, cả nhà đều ngồi gọn trong chiếc chiếu cũ kỹ, chứ không có bàn ăn. Nhà khó khăn quá thì làm gì có chiếc bàn, chiếc ghế gỗ để ngồi cho ngay ngắn, đàng hoàng. Nhớ nhất là hình ảnh ba ngồi để hai chân ra ngoài chiếu thường trực. Do thường mải mê với việc đồng áng cho tới tận bữa mới về, sợ mấy mẹ con phải đợi lâu nên ba ăn cơm xong rồi mới đi rửa đôi chân khẳng khiu dính đầy bùn đất. Có vẻ như không thoải mái cho lắm nhưng ba lại dùng cơm rất ngon miệng.

Ngày ấy, tôi hay để cơm và thức ăn rơi ra ngoài. Mẹ nhẹ nhàng dạy bảo: “Sao con ăn cứ hay làm cơm vương vãi thế? Cơm là hạt ngọc, để rơi ra ngoài tội lỗi đấy! Con có biết là nhiều người không có cơm để ăn không, phải cố gắng khắc phục tình trạng này nhé!”. Nhưng vì đã thành thói quen, lần sau tôi lại cứ như thế. Nhưng nhờ có sự dạy dỗ kiên trì của ba mẹ mà dần dần tôi đã dứt được thói quen xấu đó. Sự tinh tươm, gọn gàng trong ăn uống được tôi duy trì cho đến bây giờ. Không khi nào tôi để một hạt cơm còn lại trong chén, mà phải ăn hết như là cách trân trọng hạt ngọc trời ban.

Giờ tôi đi học xa nhà, xa những bữa cơm đúng chất đạm bạc đầm ấm. Mặc dù điều kiện ăn uống nơi đây thị thành có khá hơn, nhưng mỗi bữa cơm, tôi lại lặng đi vì nhớ bầu không khí gia đình. Có lẽ giờ này ở nhà mẹ đang nấu cơm. Ba chắc cũng đang từ ngoài đồng về với đôi chân vương mùi bùn đất. Giờ này, nếu còn ở nhà, hai chị em tôi sẽ lăng xăng đứa trải chiếu, đứa dọn chén đũa. Và cả gia đình sẽ có bữa ăn ấm cúng, vui vầy. Nhớ làm sao những bữa ăn ở nhà, mẹ cứ ép tôi ăn nhiều, để cho có sức khỏe mà học hành. Có gì ngon, ba mẹ cũng nhường cho chị em tôi ăn trước. Còn ba mẹ, chỉ chén cơm không, chan chút canh rau tập tàng, mà ăn ngon lành. Tôi trộm nghĩ, ở nơi quê chồng, chị Hai chắc cũng đang nghẹn ngào khi nhớ về bữa cơm quê nhà!

Ai đi lên chốn thị thành cũng muốn trụ lại để tìm cho mình một cơ hội, một tương lai tươi sáng. Nhưng riêng tôi, sau khi ra trường, tâm nguyện sẽ trở lại quê hương, tìm một công việc ở gần nhà, để hằng ngày được ăn cơm mẹ nấu. Dẫu chỉ là những món ăn bình dị, thanh đạm nhưng ngon miệng đến lạ thường, ăn hoài không chán. Bởi tôi hiểu trong từng bữa cơm ấy đều chất chứa tình yêu thương bao la của ba và mẹ.

Nguyễn Hoàng Duy

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...