NHỮNG CÂU CHUYỆN XUNG QUANH HANG MASSABIELLE - LỘ ĐỨC (P55)

ĐOÀN LỮ HÀNH CỦA NIỀM HY VỌNG

Cuộc hành hương của
“những người có buồng phổi bằng thép”

Ngày 28 tháng 9 năm 1963


Đoàn xe đã di chuyển được mấy tiếng đồng hồ. Diễu hành qua các cửa sổ là những đám mây không ngừng thay đổi, màu xanh và vàng của các cánh đồng, màu đỏ của cây cối mùa thu, những cuộn rơm của vụ mùa, những bông hoa tím tô điểm các ngọn đồi và thỉnh thoảng, các thành phố lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong toa xe giường nằm số 22, bé Fernand, 9 tuổi, mở to đôi mắt, em không thấy từ rất lâu rồi những màu sắc, những phong cảnh này. Em hít mạnh mùi thơm của cỏ vừa mới cắt, những mùi mang đậm chất đồng quê, ngay cả làn khói làm cay mắt tuôn ra từ các ống khói của nhà máy, len lỏi qua các cửa sổ tràn vào toa xe. Em bám chặt vào những cảm giác đã bị quên lãng từ lâu, nay bỗng tái xuất hiện trong tâm hồn, như một loạt pháo bông. Vài giờ nữa, khi chuyến xe lửa lướt qua dãy núi Pyrénées, Fernand sẽ thấy lại núi non và thác nước. Sau đó, em sẽ tới Lộ Đức, mục tiêu của cuộc hành trình. Em không biết điều gì chờ đợi em ở đó. Nhưng có một điều chắc chắn là lần đầu tiên em sẽ được tự do sau nhiều năm dài sống tù túng.

Em không biết việc đó bắt đầu như thế nào ? Khoảng hai, ba, bốn năm ? Không, em không biết nữa. Em cũng không nhớ một mình đã đi, đã chạy trên các ngọn đồi ở Doubs như thế nào, đã hít thở không khí trong lành của miền Vosges, đã làm những hình người bằng tuyết, đã ngồi trên một ghế nhỏ trong lớp học như các bạn khác ra sao ? Từ năm năm qua, Fernand đã sống trong một phòng của bệnh viện. Thân mình mảnh khảnh của em bị đóng khung trong một vỏ thép giúp em có thể thở được : một bộ phổi bằng thép, một bộ máy nặng hơn một trăm năm mươi kilogam mà nếu không có nó em sẽ chết (Ngày xưa những người bị liệt hô hấp, phải mang một bộ máy cồng kềnh giúp họ có thể thở được. Ngày nay, gọi chung là máy thở). Em không còn thói quen sử dụng đôi bàn tay nữa, em chỉ có thể cử động đôi chân. Đối với thế giới bên ngoài, em chỉ thoáng thấy bóng trắng của các cô y tá; gương mặt nghiêm nghị của các bác sĩ; mùi thuốc, tiếng máy móc chạy rì rì. Trong phòng của em ở bệnh viện Maringer de Nancy, em sống bên cạnh các trẻ em khác mang cùng một chứng bệnh : bệnh sốt bại liệt. Trong các phòng kế cận, mười bệnh nhân cũng cùng sống trên đồi Can-vê như em, vài người trong số đó bị đóng khung trong các lồng bằng kim khí, thiếu vận động và dưỡng khí từ nhiều thập niên qua. Trong hoàn cảnh bi đát như vậy, phải can đảm lắm mới còn được một chút hy vọng. Nhiều người đã tuyệt vọng.

Nhưng cách đây vài tháng, điều bất ngờ đã xảy ra. Một buổi sáng, bác sĩ Cattenoz, trưởng khoa, xuất hiện trong các phòng với một nụ cười rạng rỡ trên môi và nói trống không : “Các bạn muốn đi du lịch không ? Chúng ta sẽ đi đến Lộ Đức đấy !”. Phần đông bệnh nhân không tin điều bác sĩ Cattenoz nói. Làm thế nào có thể đưa máy móc nặng nhiều trăm ký mà các bệnh nhân phải mang thường xuyên và không bao giờ được phép ngắt điện để đi đến Lộ Đức an toàn được ? Nếu không có điện, tất cả các bệnh nhân sẽ chết. Và nhiều người không có đức tin, trong lúc Lộ Đức…

Ngay cả các em thiếu nhi cũng nghi ngờ, nhưng bác sĩ trả lời cho các bệnh nhân : “Khi người ta tin thì không chuyện gì là không làm được”. Rồi ông kể lại cho họ biết ông đã phải tranh đấu như thế nào.

Cách đây nhiều năm, ông là người khiêng băng ca của Hội Thiện Nguyện Đức Bà Lộ Đức. Ông tham dự vào cuộc hành hương hằng năm, đồng hành với khách hành hương khuyết tật. Từ sáu năm qua, ông đã tranh đấu để giấc mơ của mình trở thành hiện thực : Tổ chức một cuộc hành hương Lộ Đức cho tất cả các bệnh nhân bị bệnh sốt bại liệt, là những người cô đơn nhất, những người khép kín với bên ngoài nhất.

Sau nhiều lần từ chối do cuộc hành trình quá nguy hiểm - vì dòng điện có thể bị ngắt bất cứ lúc nào, việc chuyên chở các bình ôxy có nguy cơ bị cháy nổ rất cao - cuối cùng thì Công ty Đường Sắt Quốc gia Pháp quyết định trang bị một chuyến xe lửa đặc biệt để chuyên chở các bệnh nhân từ Nancy đến Lộ Đức, dài hơn một ngàn năm trăm cây số. Một chuyến xe lửa gồm nhiều toa cứu thương và nhiều toa chở máy phát điện, đề phòng bị cúp điện đột ngột. Trong mỗi ga lớn, khi xe lửa tạm dừng, các nhân viên đường sắt được huy động để nối lại các dây điện nếu bị hư hỏng, một đội ngũ đông đảo y tá và bác sĩ luôn túc trực để phòng trường hợp cần cấp cứu. Tại Lộ Đức, nơi cử hành thánh lễ, ban tổ chức cho trang bị những dây cáp điện, và nhiều người thiện nguyện, nhiều tu sĩ và linh hoạt viên quy tụ lại để giúp cho một biến cố đặc biệt. Trước khi khởi hành vài ngày là thời gian lấy lại niềm vui sống. Bác sĩ Cattenoz đã đặt tên cho dự án của ông là “Cuộc hành trình của niềm hy vọng”.

Nhiều giờ đã qua. Trong toa xe giường nằm của mình, Fernand đã ngủ, em được ru bằng tiếng bánh xe lửa lướt nhanh trên đường ray. Khi thức dậy, điều đầu tiên em thấy trên bầu trời - phía các đỉnh núi - là một ngôi sao… Sao Kim đang chiếu sáng một mình. Trên những sườn núi màu xanh sậm, rải rác màu trắng của đàn cừu giống như một dải ngân hà, em thấy những người chăn chiên đang gom đàn lại. Có lẽ các em đó đã chạy hết tốc lực trong các cánh đồng cỏ xanh tươi và những trảng rực nở hoa vàng. Thình lình, Fernand nhớ đến bài học giáo lý : các con chiên trong máng cỏ, đoàn lữ hành của ba nhà đạo sĩ từ phương Đông đến hang Bêlem… Các đàn vật và ngôi sao dẫn đường. Em đang đi trên xe lửa, nhưng đâu có khác với câu chuyện trong Thánh Kinh ? Vì em cũng đang tìm đến một nơi tràn ngập hy vọng. Chiều hôm nay, em sẽ nghe tiếng con sông Gave đầy những xoáy nước lớn chảy xuyên qua thành phố. Ngày mai, em sẽ thấy hang Massabielle, Vương Cung Thánh Đường bằng đá trắng nổi bật trên màu xanh thẳm của các cây thông; em sẽ lắng nghe các bài thánh ca, ngửi mùi của các cây nến và hương thơm, con tim của em sẽ rung động giữa đám đông. Em sẽ hồi sinh và hiệp thông với những người khác, giữa chốn linh thiêng này. Cám ơn bác sĩ Cattenoz, và đặc biệt là cám ơn Chúa cùng Đức Mẹ vì đã cho con hồi sinh.

Cuộc hành trình của niềm hy vọng đã được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1963, rồi lần thứ hai mang tầm vóc quốc tế từ năm 1968. Tập trung hàng ngàn bệnh nhân bị bại liệt từ khắp nơi trên thế giới - Kitô hữu và không Kitô hữu, những người có niềm tin bên cạnh những người không có niềm tin - bác sĩ Cattenoz lại khởi xướng “Cuộc hành hương của người khuyết tật”. Từ nay về sau, cứ mỗi năm năm, cuộc hành hương của người khuyết tật sẽ đều đặn diễn ra, nhờ những tiến bộ vượt bậc của kỹ thuật, lòng nhiệt thành và năng lực của các thầy thuốc, cũng như những nỗ lực đáng kể của Công ty Đường Sắt Quốc gia Pháp. Cuộc hành hương này, phép lạ của niềm tin và lòng quảng đại, là biểu tượng sự hội nhập của những người khuyết tật, về sức sống của họ trong thế giới, chứng tỏ rằng họ có một chỗ đứng trọn vẹn và năng động trong bản hợp tấu của nhân loại, như lời của Đức Giáo Hoàng Phaolô VI trong cuộc hành hương lần thứ hai của người khuyết tật vào năm 1968.

…Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời…

Lm INHAXIÔ HỒ VĂN XUÂN

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...