Nỗi ân hận muộn màng

Sắp tới ngày giỗ mẹ, tôi bảo con gái: “Mẹ con đi công tác về không kịp, con ra chợ mua hoa quả như nho, táo, măng cụt, lê… để về chưng trên bàn thờ bà nội. Kỳ này có mấy bác của con bên Mỹ về nên phải làm chỉn chu một tí. Thức ăn thì khỏi bận tâm, đã có mấy cô lo rồi”. Con gái tôi vặn lại: “Mua trái cây nhiều quá có lãng phí không ba, hay mình mua mỗi thứ chút ít tượng trưng là được rồi? Còn thức ăn nhiều một chút đãi mấy bác thì tốt…”. Tôi nói với con rằng mấy loại trái này hồi xưa bà nội rất thích nên chưng để tưởng nhớ nội. Lập tức, con tôi ra vẻ trách: “Thế sao hồi nội còn sống, ba mẹ cứ dửng dưng chẳng mua cho nội ăn những thứ bà thích? Nhà mình xưa nay tuy không giàu nhưng cũng đâu đến nỗi tệ mà cho nội nhịn thèm?”. Giật mình vì câu trách móc của con, nhưng tôi cố giả lả cho qua chuyện: “Con biết gì mà nói! Cứ làm theo lời ba dặn đi, đừng có cãi!”.

Thực ra, con gái nói rất đúng. Hồi mẹ tôi còn sống, nó cũng lên 10 tuổi rồi nên chứng kiến mọi thứ trong nhà. Tôi phải công nhận rằng lúc đó tôi đã sai khi đối xử với đấng sinh thành tệ bạc. Mọi chuyện cũng vì mẹ viết di chúc chia đất cho chị Ba nhiều hơn. Tôi thấy chán nên cứ bỏ mặc mẹ, chẳng quan tâm bà có thèm ăn gì hay không mà chỉ lo ngày ba bữa cơm. Mẹ con như lửa với nước nên suốt ngày mẹ chỉ lủi thủi với cái đài và làm bạn với con gái tôi.

Sau này, tôi khám phá ra bí mật giữa mẹ và chị Ba. Ông chồng của chị trước đây nghiện cờ bạc, chị sợ sau này không có “cục đất chọi chim” nên mới tích cóp tiền bạc rồi lén đưa cho mẹ mua đất, mẹ đứng tên luôn. Nhưng khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì đã quá muộn. Mẹ đã nằm yên dưới lòng đất lạnh. Tôi và vợ hối hận vô cùng. Suốt ngày cứ tự trách mình vì sao lại nông nổi đến thế. Dù mẹ có chia phần cho anh chị em nhiều hay ít thì cũng là khúc ruột do mẹ sinh ra, dưỡng dục lớn khôn. Tôi quá ích kỷ, quá sân si, cứ nghĩ mình là con út thì phải được chia đất nhiều hơn vì còn phải nuôi mẹ, chăm sóc mồ mả, giỗ chạp cho ông bà, tổ tiên… Chị Ba bảo tôi: “Chuyện qua lâu rồi thì hãy khép lại đi. Em trách mình hoài cũng chẳng được gì. Ai trong chúng ta không có một lần mắc lỗi. Giờ thời gian không còn nhiều, chị em mình nên học cách sống chậm, suy nghĩ thấu đáo để hiểu nhau hơn”.

Chị tôi nói phải, trách mình mãi cũng chẳng được gì. Nhưng sao cảm giác có lỗi cứ vây lấy tôi, nhất là vào những ngày cận giỗ. Giờ tôi chỉ cầu mong mẹ ở cõi vĩnh hằng, hiểu và tha thứ cho đứa con bất hiếu này để lòng tôi thanh thản nhẹ nhàng!

NGUYỄN HOÀNG DUY

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...