Chúa Giêsu lên trời để đưa con người đạt tới vinh quang tột đỉnh của công trình cứu độ. Nghĩa là đưa loài người và toàn thể vũ trụ vào trong không gian mầu nhiệm của Thiên Chúa, mà ta quen gọi là trời, để có thể chia sẻ sự sống hoàn hảo của Thiên Chúa trong tư cách là con cái của Ngài. Như vậy là Chúa Giêsu đã hoàn tất công trình cứu độ, cũng là hoàn thành việc xây dựng Nước Trời. Tuy nhiên, việc hòa nhập vào cõi trời này lại cần một sức đẩy mãnh liệt mới có thể đưa ta thoát ra khỏi sức hút của trái đất, của tham vọng và dục vọng trần thế. Làm sao có được sức đẩy này để sống mầu nhiệm lên trời với Chúa Giêsu?
Ý nghĩa của việc Đức Giêsu lên trời
Khi kể lại việc Đức Giêsu lên trời, Thánh Kinh mô tả thân hình Chúa Giêsu bay bổng lên cao, rồi có đám mây che Người khuất mắt các môn đệ. Còn Chúa Giêsu chỉ nói rằng: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em; lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em” (Ga 20,17). Chúa Giêsu lên trời là về với Đấng Tạo Hóa và cũng là Cha của muôn loài.
Qua lời thư gởi tín hữu Êphêsô, thánh Phaolô diễn tả Đức Giêsu lên trời như một cuộc giải phóng toàn diện con người và vũ trụ, để dẫn tất cả đạt tới sự viên mãn trọn vẹn: “Người đã lên cao, dẫn theo một đám tù, Người đã ban ân huệ cho loài người. Người đã lên nghĩa là gì, nếu không phải là Người đã xuống tận các vùng sâu thẳm dưới mặt đất?! Đấng đã xuống cũng chính là Đấng đã lên cao hơn mọi tầng trời để làm cho vũ trụ được viên mãn… Rồi con người chúng ta, vì là thân thể của Đức Kitô, chúng ta sẽ đạt tới sự hợp nhất trong đức tin và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, tới tình trạng con người trưởng thành, tới tầm vóc viên mãn của Đức Kitô... Đó chính là sức mạnh toàn năng đầy hiệu lực mà Chúa Cha đã biểu dương nơi Đức Kitô, khi làm cho Đức Kitô trỗi dậy từ cõi chết và đặt ngự bên hữu Ngài trên trời” (Ep 4,8-23).
Thật ra, Chúa Giêsu đi vào khoảng không gian mầu nhiệm không phải để lìa xa con người. Khi lên trời là Người xóa bỏ mọi giới hạn ngăn cách giữa trời và đất, giữa thế giới siêu nhiên và tự nhiên, giữa Thiên Chúa vô cùng cao sang và loài thụ tạo vật chất bị cầm giữ bởi tội lỗi, để hòa nhập tất cả thành Nước Trời là hiện thân của chính Người.
Khi Ngôi Lời Thiên Chúa trở thành con người, thành Đức Giêsu Nazareth, Người đã đưa trời hòa vào đất, đưa thiên tính vào trong nhân tính, đưa sự sống kỳ diệu phi thường của Thiên Chúa vào trong vũ trụ vạn vật vô thường để cứu độ tất cả. Sự cứu độ ấy chỉ hoàn thành, khi Người tẩy xóa tội lỗi của con người và vũ trụ bằng máu và nước đã đổ ra trên thập giá, rồi chuyển hóa chúng vào con người mình bằng cuộc sống lại, để muôn loài không còn bị giới hạn bởi vật chất, không gian và thời gian. Với việc lên trời, Đức Giêsu Phục Sinh đưa tất cả đến trình diện với Chúa Cha là cha chung của muôn loài, như kết quả của cuộc giải phóng đám tù nhân khỏi mọi xiềng xích của tội lỗi và cái chết, để chia sẻ trọn vẹn vinh quang và hạnh phúc với Thiên Chúa.
Chúa Giêsu lên trời là Người trở về với Chúa Cha, hòa nhập trọn vẹn với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần, đón nhận vinh quang tột đỉnh mà Chúa Cha dành cho người Con yêu dấu của mình: “Như vậy Chúa Cha đã tôn Đức Kitô lên trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai”. Chúa Giêsu mang theo nhân tính đã được Người đón nhận, biến đổi, thần hóa sau cái chết và cuộc sống lại để chia sẻ cho loài người và vũ trụ vinh quang đó, vì Người được Chúa Cha đặt làm đầu toàn thể Hội Thánh. Vì tin yêu Chúa Giêsu nên ta được hòa nhập thành Hội Thánh, mà Hội thánh là thân thể Đức Kitô, là sự viên mãn của Người, Đấng làm cho tất cả được viên mãn” (x. Ep 4,17-23).
Vì thế, hôm nay Người lên trời là để đưa chúng ta vào trong tình trạng sống trọn vẹn và hoàn hảo của Thiên Chúa (x. GLHTCG, số 659-666). Nhờ đó ta cảm nghiệm được niềm vui, hạnh phúc, quyền năng và tất cả những ân huệ cao quý mà Chúa Giêsu muốn chia sẻ cho ta là con cái của Chúa Cha trong sự hợp nhất với Chúa Thánh Thần (x. GLHTCG, số 1023-1029). Đây cũng là tình trạng “thiên đường” của những ai sống trong Nước Trời.
Cần một sức đẩy phi thường
Đó là Nước Trời được Chúa Giêsu xây dựng trong chính con người mình, được biểu lộ qua Giáo hội, được hoàn tất cho vũ trụ khi tận thế. Đó cũng là “Nước của sự thật và sự sống, của sự thánh thiện và ân sủng, của công bằng, tình yêu và bình an” mà mỗi người có sứ mệnh xây dựng trong đời sống của mình (x. Hiến chế Tín lý Lumen Gentium, số 36; Kinh Tiền tụng lễ Chúa Giêsu là Vua Vũ trụ). Xây dựng Nước Trời chính là đem các giá trị đó vào đời sống trần thế còn đầy dối trá và chết chóc, tội lỗi và bất toàn, bất công, thù hận và bất an. Nói cách khác, xây dựng Nước Trời cũng chính là nội dung của công trình cứu độ.
Tuy nhiên, mỗi người đều cảm nhận được sức hút của trần thế với cơm áo gạo tiền. Rồi thân xác yếu đuối với những dục vọng và đòi hỏi của bản năng, như muốn kéo mỗi người chìm sâu vào bùn nhơ tội lỗi… Vì thế, ta rất cần một sức đẩy mãnh liệt của Thần Khí Đức Kitô để đưa mỗi người vào hệ sinh thái mầu nhiệm của Người.
Sống mầu nhiệm lên trời với Chúa Giêsu không phải là nhìn theo một bóng người nào đó “ở cõi trên”, nhưng mỗi người cần được các thiên thần đánh thức khỏi những mơ mộng hão huyền, để nhìn vào đời sống thực tế của cộng đồng xã hội, với bao con người đau khổ, nghèo đói, tật bệnh, tội lỗi đang cần cứu giúp (x. Cv 1,11). Chúa Giêsu muốn mỗi người phải hành động cụ thể và hữu hiệu để thể hiện được ơn cứu độ của Người và đó cũng là xây dựng Nước Trời cho con người thời đại hôm nay.
Lm Antôn Nguyễn Ngọc Sơn
Bình luận