Tấm lòng của cha

Hồi nhỏ tôi không hợp tính với cha lắm, trong nhà chỉ thân với má, chuyện gì cũng tâm sự cùng má.

Cha là người vẫn đưa đón tôi đi học. Sáng nào, ông cũng đi đặt lú cua ngoài sông rồi tranh thủ dẫn tôi vào một quán ăn sáng trước khi tới trường. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể thân với cha được, hễ đến gần là lại bực bội, có lúc còn cọc cằn với cha khiến ông rất buồn. Má cũng hay rầy tôi vì chuyện này, “dầu sao ổng cũng là cha bây, làm sao được thì làm chứ má thấy vậy coi không đặng”... Tôi biết vậy nhưng vẫn không cải thiện được tình cảm của mình với cha. Khi tôi học lớp hai thì má sinh em bé. Ba má rất cưng em, ai cũng bảo coi chừng tôi bị ra rìa. Từ lúc có em trai thì cha dồn hết tình thương cho nó. Tôi lớn nên tự đi xe đạp, em thay tôi ngồi đằng trước để cha chở đi học. Có khi vì em mà cha la tôi khiến tôi và cha ngày càng xa cách.

Cha và con

Mãi sau này khi lớn khôn, đi học xa nhà, tôi mới cảm nhận được tấm lòng của cha. Mặc dù cha không gọi điện hỏi thăm tôi nhiều bằng má nhưng mỗi khi về thăm nhà là cha hay cho tiền và nói “con cầm lấy, muốn ăn gì thì có cái mà mua”... Tôi còn nghe má kể hễ nghe tin tôi về nhà chơi là cha mua sẵn tay lưới để giăng cá nấu canh chua cho tôi ăn, món canh chua bông so đũa mà tôi thích nhất. Có năm, cha đau ruột thừa phải đi bệnh viện thị xã phẫu thuật, song cha dặn má đừng cho tôi hay, sợ con lo lắng học không được, đến khi cha xuất viện về nhà, tôi nghe dì ba nói mới biết.

Không biết từ lúc nào, tôi cảm thấy mình thương cha quá đỗi, có phải khi sống chung một nhà, nhiều thứ mình không nhận ra, hay khi va chạm cuộc sống mới thấy người thương mình nhất chỉ có cha mẹ mà thôi?

Đúng là thời gian có sức mạnh cảm hóa lòng người nhưng cũng lấy đi của con người ta nhiều thứ. Thời gian cho tôi suy nghĩ và cảm nhận được tình thương của cha, thấy hối hận vì những hành động trước đây của mình. Nhưng thời gian cũng lấy đi tuổi trẻ của cha, để lại trên đôi tay những vết chai sần, bàn chân nứt nẻ với những móng chân đóng phèn, mái tóc lốm đốm bạc và những cơn đau nhức mỗi khi đêm về. Tôi còn nhớ năm đó, nội tôi bệnh và qua đời, cha là người đau khổ nhiều nhất, có lúc tôi chợt thấy cha ngồi một mình như suy nghĩ gì đó rồi khóc, lúc ấy tôi mới hiểu cha cũng là người rất tình cảm, chỉ có điều tình cảm ấy được chôn giấu tận đáy lòng không thể hiện ra bên ngoài cho ai biết. Cha vốn là một tân tòng, khi cưới má mới theo đạo nhưng có thời gian bỏ bẵng không đi nhà thờ. Nội mất được một năm thì cha tôi trở lại đạo, nghe má nói, hễ tới Chúa nhật là cha chủ động nhắc má đi lễ vì sợ quên…

Đi trên con đường rừng len lỏi ra bến sông, từ xa đã thấy hình ảnh người đàn ông lom khom trên chiếc xuồng ba lá, đang giũ mấy con cá bỏ vô giỏ rồi chèo mái dầm lướt qua mấy bụi dừa nước, tôi bất chợt gọi “cha ơi!”, ông giật mình quay lại nhìn. Cha hỏi “mới dìa hả?” rồi biểu tôi vô nhà lẹ kẻo dính sình. Cha đi bắt cá để lát về nấu canh chua cho tôi ăn như thường lệ mỗi lần tôi về thăm nhà.

Nhìn bóng dáng cha lướt qua mấy bụi chà là rồi mất hút, tôi đứng thẫn thờ, mặt trời tàn lặn trên đám ô rô, ngoài sông nước đang lớn và gió bấc thổi từng đợt thật nhẹ, thật nhẹ…

MINH KHIẾT

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...