Tháng 11, nhớ về người đã mất trong đại dịch…

Một năm trôi qua, ngày lễ Các Thánh và Các Đẳng Linh Hồn mở đầu tháng 11 lại đến. Đây là năm thứ 2 sau đại dịch Covid-19. Nhớ năm ngoái, thời điểm này, Sài Gòn vừa “mở cửa” được chừng một tháng, các chốt chặn được gỡ bỏ và mọi người bước vào “bình thường mới”, sống chung với dịch. Dẫu con số tử vong vì dịch bệnh vẫn còn sau đó, song dần dần không đáng kể nữa và ít người quan tâm.

Covid-19 đã trở thành một bệnh cúm thông thường với nhiều người… Nhưng, khi nhắc lại, người ta cũng vẫn còn ám ảnh những cái chết đau đớn, hỏa táng nhanh chóng không người thân đưa tiễn, chẳng ai được nhìn mặt... Từ tháng 7 năm 2022, ở Sài Gòn, dọc đường Hoàng Sa, Trường Sa (quận 3) hay những con đường huyết mạch của Chợ Lớn (quận 5), tôi đã thấy những bữa giỗ đau buồn. Có gia đình đến 5 cái giỗ cùng ngày. Có nhà, những bữa giỗ cách nhau vài ngày. Và người nhà đã đưa vào chung một ngày. Bởi vì cả gia đình chồng vợ, cha mẹ, ông bà, con cái tuổi thanh niên ra đi cùng lúc. Trên các kênh truyền thông ghi nhận, có những gia đình ba mẹ, anh chị ra đi hết, chỉ còn một bé 5 tuổi được phường cưu mang trong thời gian mọi người cách ly. Khi bé về, nhà cửa bụi đầy. Giữa nhà là bàn thờ những người thân yêu của bé. Nhà nước đã có hẳn một chương trình hỗ trợ các bé mồ côi vì đại dịch. Một số tổ chức xã hội, hội đoàn các giáo xứ hay cá nhân… cũng quan tâm đến các trẻ mồ côi này và cũng chung tay giúp đỡ cách này cách khác.

Ngày xưa học tiểu học, hằng năm chúng tôi được tập trung chích ngừa dịch tả, dịch hạch, trái rạ… Tôi không mường tượng ra sự khủng khiếp và mất mát của dịch bệnh. Hôm nay, tôi đã biết, mọi người đều biết… Bỗng cuộc sống trở nên ấm áp hơn khi từ trong nguyện đường xóm giáo đến nhà thờ các xứ đạo đều có những buổi lễ cầu cho những linh hồn đã chết vì dịch bệnh. Từ đầu tháng 7, những buổi lễ dành cho các nạn nhân Covid-19 luôn lắng đọng. Từng người trong cộng đoàn dự lễ có những cảm xúc riêng. Không có người thân ra đi cũng có bạn bè, hàng xóm bị con Covid đánh bại. Tôi có một người bạn ở Việt Nam, một người ở Mỹ, một ở Nhật và ba người hàng xóm đã rời xa mình.

Bạn bè ở Mỹ và Nhật, tôi chỉ biết tin sau khi họ qua đời nhiều tháng trước. Bạn ở Việt Nam thì khi mình vô tình điện thoại hỏi thăm, biết bạn đang là F1 và đang nằm cách ly tại một trường học. Tối đó, bạn qua đời khi đã từ F1 thành F0. Còn bạn hàng xóm, tôi chứng kiến họ được đưa đi. Chỉ vài người trở về mạnh khỏe. Còn những người khác về trong hũ tro cốt… Nhớ chị Cúc, người hàng xóm thường sang nhà đối diện nhà tôi chơi, luôn vui vẻ mỗi khi nhìn thấy chị em chúng tôi. Dịch bùng phát, chị khuyên chúng tôi nên ở nhà, đừng ra ngoài nguy hiểm dù chị mỗi sáng thường sang nhà một người quen trong xóm phụ bán rau trực tuyến. Rồi chúng tôi được tin chị Cúc mất. Tôi ngỡ ngàng. Chị bệnh do lây từ người chồng đi công tác về. Chồng qua khỏi, còn chị ra đi mãi mãi.

Sáng nay, đầu hẻm xóm tôi có một cụ vừa qua đời. Từ ngoài nhìn vào, cụ nằm yên nghỉ. Cạnh đó, những người cháu vật vã khóc thương. Ít ra bên cụ còn có người thân tiếc thương. Và ít ra con cháu cụ còn thấy cụ nằm đó gần gũi, đầy yêu mến... Vâng, lòng tôi bỗng dậy lên nỗi thương cảm những người chết vì Covid. Chung quanh họ không có ai ngoài những y bác sĩ, điều dưỡng… Họ không được người thân nhìn lần cuối... Tháng Các Đẳng Linh Hồn này, chắc nhiều gia đình sẽ xin lễ, cầu nguyện cho người thân yêu; các nhà thờ cũng sẽ có những thánh lễ cầu cho các linh hồn, trong đó không ít người ra đi vì Covid-19.

Một buổi sáng lang thang trên đường phố Sài Gòn và ngang qua Nhà Hát Lớn, tôi bắt gặp một ban nhạc biểu diễn những ca khúc rất hay cho mọi người thưởng thức tự do. Khách đi đường dừng lại hào hứng lắng nghe. Ai cũng đưa điện thoại lên quay phim hoặc chụp hình ban nhạc. Họ cũng như tôi. Trải qua dịch bệnh, thành phố bị phong tỏa, cách ly…, mọi hoạt động đều tê liệt, chúng tôi mới thấy yêu làm sao cuộc sống thật bình thường cho dù với khói bụi, kẹt xe… Và nay được tự do thưởng thức một buổi diễn âm nhạc, thật đáng yêu làm sao! Tôi tự hứa, mình sẽ không càu nhàu về môi trường, sự ồn ào vốn dĩ của thành phố… Mình sẽ yêu chúng như đang lắng nghe ban nhạc không chuyên trình diễn với tất cả sự say sưa, thú vị…

Thành phố đã hồi sinh. Nhà thờ Đức Bà và nhiều nhà thờ khác đã có chương trình lễ cho tháng 11. Bên cạnh sự nhớ tiếc những người thân yêu đã ra đi, còn đó bao người ở lại. Tôi nhủ thầm hãy sống tốt, đối xử tốt với những gì còn ở thì hiện tại. Tôi yêu bản thân, yêu người thân và chăm sóc, thăm viếng họ khi còn có thể… để biết đâu một ngày Chúa gọi họ, mình sẽ không hối tiếc vì đã không sống hết lòng lúc họ còn ở bên.

NGUYỄN NGỌC HÀ

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...