Hôm nay thánh đài Giêrusalem đã vãn người. Tín đồ hành hương đã dỡ lều và lục tục ra về. Thương buôn cũng cuốn gói nhảy phóc lên lưng lạc đà theo hướng Tây trực chỉ Gióppê...
Hồi mẹ còn bé, mẹ chỉ muốn ở vậy suốt đời để dễ bề cầu nguyện với Giavê. Bà ngoại sắm dây chuyền và hoa tai, mẹ cất đi hết, chẳng đeo bao giờ… Thế rồi ông ngoại nhận đám nói của bố con....
Thầy Giêsu của tôi là một sứ ngôn cao cả, là một siêu sao của thời ấy. Thế mà anh không khúm núm, không “kính nhi viễn chi”. Anh chơi thân với Thầy tôi như bạn bè.
Tôi quý mến anh và muốn biết thật nhiều về anh. Nhưng lịch sử thế giới không biết anh. Tôi mải mê đọc cuốn Tin Mừng thứ bốn, để may ra lượm được một nắm kỷ niệm về anh. Nhưng Gioan chỉ cho tôi một vài chi tiết thật nhỏ, nhỏ tí ti và mỏng tanh mỏng tang. Buồn quá và giận quá.
Trưa hôm ấy: trời nắng chang chang, gió im phăng phắc. Thầy tôi ngồi một mình trên thành giếng. Hai bàn tay cài răng lược đặt hờ trên hai đùi khép kín. Mắt nhìn về xa xăm.
Ông Gia-ia ơi, từ giờ phút này, tôi không còn có thành kiến về ông nữa. Tôi thương mến ông quá chừng. Tôi lẽo đẽo đi theo Thầy. Tôi ghi khắc từng thái độ, từng cử chỉ nhỏ nhặt của ông.
Đêm hôm ấy, Thượng tế Caipha triệu tập Đại Công Nghị để họp khẩn cấp. Các Đấng Bề trên, các ông Pharisêu, các ông Kinh sư... Trùng trùng, điệp điệp. Và có cả ông nữa. Toàn là dân trí thức. Toàn là bậc thầy thuộc Thánh kinh làu làu.