Tháng trước, tôi theo đoàn công tác tới một giáo xứ ở đảo xa. Cuối ngày, trong lúc chờ xe đón, cha xứ mời tôi ghé nhà xứ uống ly nước dừa. Trên bàn làm việc chất đầy sách vở, tôi thấy một cuốn nhỏ, bìa xanh, tựa đề khá lạ: “Con kể Chúa nghe”. Tôi cầm lên, tò mò lật vài trang. Vài đoạn đầu tuy không giật gân, nhưng lại có thứ gì đó khiến tôi đọc chậm lại. Có thể là vì giọng văn, hoặc vì cảm giác đây không phải là những con chữ được viết ra để “làm văn”, mà là những lời nói thật, ngắn, thẳng, và không cần chứng minh điều gì. Về lại thành phố, tôi quyết định tìm mua cuốn sách. Đọc hết trong ba buổi tối. Không quá dày, nhưng dư âm để lại thì không dễ rũ bỏ.

“Con kể Chúa nghe” là tập tùy bút của thầy Phạm Hải Miên, ghi lại những trải nghiệm mục vụ, tâm tư đời sống tu trì và những đối thoại thầm lặng với Thiên Chúa. Không giảng giải, không rao giảng, chỉ là kể. Như tựa đề, một lời kể bình dị, mang theo tất cả mỏi mệt, thương tổn, hy vọng và cả hoài nghi.
Sức hút của tập sách đến từ sự thật. Người viết không cố gắng dựng lên một hình ảnh đẹp đẽ về đời tu. Thầy không né tránh những câu chuyện khó xử, những tình huống đứng trước lằn ranh giữa đức tin và cảm xúc cá nhân. Có trang viết về một lần giúp xứ giữa mùa dịch, với một cuộc xức dầu diễn ra lặng lẽ bên giường bệnh. Có đoạn kể về nghĩa trang giáo xứ, nơi thầy vẫn thường lui tới mỗi chiều để đọc kinh một mình, như cách đối thoại với những câu hỏi chưa có lời đáp.
Từng mẩu chuyện được viết ngắn gọn, không cố đẩy cao trào, nhưng càng đọc, càng thấy rõ hành trình đức tin không đi qua những phép màu rực rỡ, mà hiện diện trong từng chi tiết nhỏ. Đó là một cử chỉ giữa người với người, một giây phút cô đơn trong đêm, một lời cầu nguyện bất chợt vang lên khi chính thầy cũng không chắc mình đang tin nhiều hay ít.
Cách viết của tác giả không hướng đến sự trau chuốt văn chương. Câu chữ trong sách giống như nhật ký chân thực, thô mộc, nhưng có điểm dừng. Dù không nói nhiều, nhưng chừa đủ khoảng lặng để người đọc tự đối thoại với chính mình. Điểm đáng ghi nhận là cuốn sách không cố trình bày một hệ thống tư tưởng hay lý thuyết đức tin. Nó tiếp cận từ một hướng ngược lại: lấy đời sống làm chất liệu, và để đức tin tự lộ ra từ đó. Cách tiếp cận này khiến sách không khô cứng như tài liệu nhà đạo, cũng không xuề xòa như những tản văn cảm xúc. Nó đứng ở một khoảng giữa đủ lặng, đủ sâu và đủ tỉnh táo. Tác phẩm cũng phản ánh một hướng đi mới trong văn học Công giáo Việt Nam hiện nay: đức tin không nằm ngoài dòng chảy xã hội, không tách rời con người thật. Văn chương không còn là nơi ca ngợi những điều lý tưởng, mà trở thành không gian để lắng nghe những xung đột nội tâm, những trăn trở thầm kín, kể cả khi chưa có câu trả lời. Tôi từng nghĩ những người sống đời tu trì luôn vững vàng, vượt lên những khúc quanh của cảm xúc cá nhân. Cuốn sách này làm thay đổi suy nghĩ đó. Họ cũng phải đối diện với mệt mỏi, tổn thương, và cả sự bất lực giống như bất kỳ ai. Nhưng điều làm họ khác đi, có lẽ nằm ở chỗ họ không chối bỏ những điều ấy, mà dám đem ra, đặt trước Thiên Chúa, trong sự thinh lặng không phán xét.
Tập tùy bút là một lời mời gọi thầm lặng gởi đến độc giả: Hãy cứ chân thật, hãy cứ yếu đuối, và hãy cứ kể cho Chúa nghe câu chuyện đời mình. Bởi vì, như tác giả đã viết ở phần cuối cuốn sách: “Dẫu Chúa im lặng, nhưng Ngài vẫn đang nghe chúng ta thì thầm”. Cuốn sách là một điểm nhấn ấm áp, là lời nhắc nhở về sự trở về nguồn cội linh hồn khi tiếng chuông chiều cuộc đời bắt đầu ngân vang. Tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng sẽ tìm thấy một phần câu chuyện của chính mình trong những lời tâm sự chân thành này.
Thiên Ân - Quảng Nam
Bình luận