Lồng đèn

Tôi thường trách ba mẹ không yêu thương tôi nhiều bằng các anh chị. Vậy mà một ngày gần Trung thu khi sắp bước qua bên kia đồi của cuộc đời, vô tình đọc được tản văn trong tờ tuần san, tôi chợt thấy mình vô cùng có lỗi với suy nghĩ như thế. Trong tản văn, tác giả, tôi đoán cỡ tuổi tôi, kể lại tuổi thơ từng ao ước làm sao có một lồng đèn con cá. Tác giả viết về ước nguyện này trong một kỳ thi và đoạt giải nhì, giải chỉ được một lồng đèn trái bí, trong khi người giành giải nhất, vốn thích bánh Trung thu thì lại được thưởng lồng đèn con cá! Nỗi hụt hẫng khiến tác giả xót xa và kết luận: “Những gì đến với mình đúng lúc, thì đó là niềm vui”. Với tác giả, lồng đèn con cá là hạnh phúc của tuổi thơ vì nó chưa bao giờ đến.

Ngồi nhớ lại ngày xưa, trong xóm, bạn bè đa số đều chơi những lồng đèn tự chế như lon sữa bò, hoặc mảnh sứ bể rồi gắn cây đèn cầy lên… Ít bạn nào có lồng đèn như tôi. Làm một cuộc khảo sát với những đồng nghiệp cùng thế hệ, tôi nhận được rất nhiều tâm sự thật buồn dù rằng hôm nay họ là những người thành đạt. Một anh đồng nghiệp kể khi nhỏ, tết Trung thu chỉ lượm lon sữa bò cũ rồi mua cây đèn cầy bé tí đặt vào giữa lon và cầm đi chơi.

Một người buồn buồn kể thích lồng đèn vô cùng, xin ba mẹ thì nghe ngay:

- Tiền mua lồng đèn có thể mua một bữa ăn ngon rồi!

Có chị không bao giờ xin tiền mua món này vì biết ngay ba mẹ sẽ không bao giờ cho. Cũng có nhiều bạn hứng khởi kể về kỷ niệm được ba mẹ hay anh chị làm cho lồng đèn. Dễ làm nhất là đèn ngôi sao hay đèn đồng xu, tức chỉ cần ba cọng tre vòng tròn gắn dính vào nhau.

Đồng nghiệp khác còn thêm vào:

- Không chỉ không có lồng đèn mà cả bánh Trung thu tụi tôi cũng chẳng có ăn. Mỗi lần đến dịp này, nhìn bánh bày trong tủ kính mà thèm “nhỏ dãi”. Vậy mà ba má nỡ nói tiền mua bánh để mua thịt về kho cho ăn ngon hơn bánh Trung thu. Sao họ không biết thịt kho là thịt kho, bánh Trung thu là bánh Trung thu. Làm sao thay thế nhau được. Tuy nhiên cũng thông cảm tại ngày xưa ba má tôi cũng hơi khó khăn, gia đình đông con nên phải dùng chiêu ấy.

Một chị kể chuyện mà sao tôi thấy giống người bạn ngày xưa của mình. Qua mùa Trung thu, chị thường xin lồng đèn cũ của cô bạn hàng xóm để năm sau chơi lại. Có năm xin hàng xóm gần thì ngại, chị đi lên những xóm xa xa, nơi có bạn bè cùng lớp, cùng trường hoặc cùng trong hội thiếu nhi để xin.

Còn bánh Trung thu, gặp chị nghịch ngợm và thông minh thì bày ra trò “chơi đồ hàng” với mấy đứa bạn nhà khá giả. Chị giả bộ dùng giấy mua hàng, và bạn là người bán hàng. Nhờ vậy, nhiều chị biết được vị bánh Trung thu dù nhà không có bánh.

Nghe qua những câu chuyện của bạn bè, tôi chợt nhớ một kỷ niệm với người bạn tên Thu, cùng hội Nghĩa Binh Thánh Thể, ở cách tôi mấy con hẻm. Một lần, bạn hỏi tôi có đèn Trung thu cũ không. Tôi hỏi để làm gì, bạn nói:

- Để tặng các em nghèo trong xóm.

Khi Trung thu qua được vài ngày, tôi mang chiếc lồng đèn con bướm đưa cho bạn. Trung thu năm sau tôi cầm chiếc đèn con cá hí hửng qua xóm của Thu. Tôi chợt la lên khi thấy chiếc đèn trên tay bạn:

- Ê, con nhỏ, mày chơi đèn cũ của tao.

Tiếng la của tôi lớn đủ để các bạn cùng xóm Thu quay lại. Bạn lúng túng:

- Mày nói kỳ. Đèn mẹ mua cho tao.

Tôi sừng sộ:

- Mày láo. Đây là đèn của tao, tao làm rách một chút ở cánh con bướm bên trái nè.

Cả đám con nít vây quanh Thu và nhận ra mảnh rách nhỏ ở cánh trái con bướm. Tôi còn bồi thêm:

- Nó xin tao đèn cũ nói cho trẻ em nghèo. Hóa ra là cho nó.

Cả đám trẻ phá lên cười. Mẹ của Thu xuất hiện, nói lẫy:

- Trả lại nó chiếc đèn đi.

Thu thổi tắt đèn cầy, lấy lại mẩu nến nhỏ, vùng vằng trả tôi cái lồng đèn. Tôi quăng xuống đất, đạp nát cái đèn. Thu bị lôi vào nhà, nhận vài cái tát. Đám trẻ nhìn tôi có chút ái ngại lẫn trách móc. Tôi quay về còn nghe loáng thoáng tiếng mắng của mẹ Thu:

- Mày phải biết thân phận mình nghèo, bày đặt chơi đèn để bị nhục như vậy.

Tôi cũng bị “gài” chơi trò bán đồ hàng bằng bánh Trung thu. Tôi bán được một lúc rồi bảo đám bạn đổi vai. Tui bạn dĩ nhiên không có bánh để bán nên bán lá cây. Tôi giãy nảy:

- Món tao bán tụi bây ăn được. Còn tụi bây bán lại món tao ăn hổng được. Thôi nghỉ chơi.

Từ nghỉ chơi bật ra từ môi tôi khiến những đôi mắt bạn bè ánh lên sự tiếc rẻ. Nếu có thể quay lại quá khứ, hẳn tôi đã vui vẻ tặng Thu chiếc lồng đèn cũ của mình, chia sẻ với bạn bè những miếng bánh Trung thu ngon lành mà đôi lúc tôi “ăn nửa, bỏ nửa”.

Nhìn lại tuổi thơ của mình rồi nhận ra tôi chưa từng phải thèm khát thứ gì. Trung thu, nếu tôi không có lồng đèn con cá, cũng là con thỏ hay con bướm. Tôi không rõ mình hết chơi lồng đèn khi nào. Chỉ mang máng nhớ là không còn thiết tha với lồng đèn khi đã là con bé học đệ thất (bây giờ là lớp 6).

Tôi cảm ơn cuộc đời, cám ơn ba mẹ đã cho tôi một tuổi thơ đầy hoa bướm. Tôi được đầy đủ đến độ không nhận ra đó là những khát khao của những đứa trẻ khác. Tôi thấy mình thật hạnh phúc dù cảm nhận này rất muộn màng.

HOÀNG HẠC

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...