Những đêm tập văn nghệ Giáng Sinh sống hoài trong ký ức

Mỗi lần đến mùa Vọng, khi gió lạnh lùa qua hiên nhà khiến người co ro lại, tôi lại thấy trong lòng mình bừng lên một nỗi nhớ rất đỗi quen thuộc, cảm giác của những ngày tập văn nghệ chuẩn bị lễ Giáng Sinh hồi nhỏ sống dậy. Những buổi tối ồn ào tiếng cười, tiếng hát, tiếng gọi nhau í ới của bạn bè, chúng tôi - thiếu nhi trong xóm đạo - không thể nào quên.

giangsinh.jpg (148 KB)

Sân nhà thờ ngày ấy chẳng có gì nhiều: vài bộ loa cũ kỹ, những sợi dây đèn chớp nháy tạm bợ và một khoảng sân lát gạch đã sứt mẻ. Nhà thờ nghèo là chốn quy tụ sum họp của bao nhiêu đứa trẻ nhà quê sau một ngày đi học. Tối, chúng tôi rủ nhau tập hoạt cảnh. Nhớ nhất là những bài hát Giáng Sinh với mấy câu quen thuộc: “Trong hang Bê-lem, ánh sáng tỏa lan tưng bừng…” hay giai điệu nhẹ nhàng của khúc ca “Mùa đông năm ấy sao sáng soi cuối trời…”. Mỗi lần nhạc nổi lên, gương mặt đứa nào cũng sáng rỡ. Cả bầu trời đêm như cũng lắng nghe, bao muộn phiền của người lớn tan biến sau tiếng hát trong veo của trẻ thơ. Còn những động tác múa thì… luôn là cuộc chiến giữa sự cố gắng và sự vụng về! Có đứa xoay người quá đà suýt ngã, đứa khác cứ vung tay sai tiết tấu rồi tự cười đến đỏ mặt. Nhưng chính sự vụng về ấy lại tạo nên nét đáng yêu, một trận cười giòn cho chúng tôi và là kỷ niệm để sau hàng chục năm vẫn nhớ.

Chưa hết, làm sao quên được những lần tập kịch hoành tráng một cách hồn nhiên. Vai thánh Giuse luôn quên lời thoại; vai Đức Mẹ đang tập trung lại bị chọc cười... Đêm tổng duyệt bao giờ cũng dài hơn thường lệ. Gió lạnh hơn và những câu nhắc nhở của các anh chị huynh trưởng cũng tha thiết hơn: “Cố lên! Ngày mai lễ rồi!”. Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh dì Út, một nữ tu vừa khấn tạm được nhà dòng cử về giúp xứ trong mùa lễ, đứng một góc sân khấu nhắc bài, phòng nhóm múa quên cử điệu… Chúng tôi đứng xếp hàng đợi đến lượt mình lên diễn, tay lạnh buốt, vừa hồi hộp vừa vui mừng. Đó là cảm giác mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tìm thấy ở đâu khác. Lúc chuẩn bị lên sân khấu chính thức, có bà con trong và ngoài đạo kéo tới xem đông đúc, dù tập dợt kỹ càng, vậy mà đứa nào cũng run. Để đến khi múa hát xong phần của mình, tâm trạng nhẹ nhõm đến lạ…

Giờ đây mỗi khi nhìn lại, lòng tôi lại ấm lên bởi những kỷ niệm giản dị mà diệu kỳ ấy. Vì hóa ra, những buổi tập văn nghệ ngập tiếng cười năm xưa không chỉ chuẩn bị cho một đêm lễ, mà còn khắc sâu vào ký ức tôi hương sắc của một mùa Giáng Sinh thật thuần khiết, nơi những tâm hồn trẻ thơ đã cháy sáng hết mình. 

Hoài Phong, Cần Thơ

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Hang đá nhỏ, niềm vui lớn
Hang đá nhỏ, niềm vui lớn
Mỗi khi Giáng Sinh về, xứ đạo tôi lại rộn ràng với cuộc thi làm hang đá. Mùa lễ này cũng vậy. Đó như nét sinh hoạt truyền thống, dù rằng cha xứ từ đời này qua đời khác chưa bao giờ bắt buộc.
Những đêm tập văn nghệ Giáng Sinh sống hoài trong ký ức
Những đêm tập văn nghệ Giáng Sinh sống hoài trong ký ức
Mỗi lần đến mùa Vọng, khi gió lạnh lùa qua hiên nhà khiến người co ro lại, tôi lại thấy trong lòng mình bừng lên một nỗi nhớ rất đỗi quen thuộc, cảm giác của những ngày tập văn nghệ chuẩn bị lễ Giáng Sinh hồi nhỏ sống dậy.
Mặc khải công khai và mặc khải tư trong đời sống Hội Thánh
Mặc khải công khai và mặc khải tư trong đời sống Hội Thánh
Trong lịch sử của Hội Thánh có nhiều người cho biết đã nhận những thị kiến riêng, có nhiều trường hợp được Giáo hội chấp nhận và cổ vũ lòng sùng kính.
Hang đá nhỏ, niềm vui lớn
Hang đá nhỏ, niềm vui lớn
Mỗi khi Giáng Sinh về, xứ đạo tôi lại rộn ràng với cuộc thi làm hang đá. Mùa lễ này cũng vậy. Đó như nét sinh hoạt truyền thống, dù rằng cha xứ từ đời này qua đời khác chưa bao giờ bắt buộc.
Những đêm tập văn nghệ Giáng Sinh sống hoài trong ký ức
Những đêm tập văn nghệ Giáng Sinh sống hoài trong ký ức
Mỗi lần đến mùa Vọng, khi gió lạnh lùa qua hiên nhà khiến người co ro lại, tôi lại thấy trong lòng mình bừng lên một nỗi nhớ rất đỗi quen thuộc, cảm giác của những ngày tập văn nghệ chuẩn bị lễ Giáng Sinh hồi nhỏ sống dậy.
Mặc khải công khai và mặc khải tư trong đời sống Hội Thánh
Mặc khải công khai và mặc khải tư trong đời sống Hội Thánh
Trong lịch sử của Hội Thánh có nhiều người cho biết đã nhận những thị kiến riêng, có nhiều trường hợp được Giáo hội chấp nhận và cổ vũ lòng sùng kính.
Dạy giáo lý cho trẻ nhỏ: Khắt khe hay dễ dãi?
Dạy giáo lý cho trẻ nhỏ: Khắt khe hay dễ dãi?
Là một giáo lý viên, trong việc dạy giáo lý, nhiều lần tôi tự hỏi:“Giáo lý viên có nên khắt khe với các em nhỏ không?”. Trăn trở này tưởng chừng nhỏ, nhưng lại chạm đến cách thế chúng ta đào tạo thế hệ Kitô hữu cho tương lai.
Dự lễ vọng và lễ chính
Dự lễ vọng và lễ chính
Khái niệm lễ vọng, có từ Latin là Vigilia, nghĩa là “thức canh” - tức là thời gian chuẩn bị, canh thức trước một lễ trọng.
Rải tro cốt xuống sông, biển có được không?
Rải tro cốt xuống sông, biển có được không?
Việc hỏa táng người qua đời ngày càng phổ biến vì nhiều lý do như tiện lợi, tiết kiệm, hoặc do quy định của địa phương. Cùng với đó, một số người chọn cách rải tro cốt xuống sông, xuống biển hay trên núi như một hành động tưởng nhớ...
Giờ kinh tối trong nhịp sống đời thường
Giờ kinh tối trong nhịp sống đời thường
Gia đình tôi có thói quen cứ mỗi tối, sau khi cả nhà coi thời sự xong, thường ngồi xúm xít giữa nhà bắt đầu kinh nguyện. Ông nội chuẩn bị đèn, nến. Mẹ lặng lẽ lấy sách kinh, tràng hạt cho các con.
Ðộng vật có lên thiên đàng không?
Ðộng vật có lên thiên đàng không?
Mới đây, tôi thấy tu viện Phanxicô Đakao có tổ chức buổi chúc lành cho động vật. Có rất nhiều người đem vật nuôi của mình tới.
Bóng áo dài nơi thánh đường
Bóng áo dài nơi thánh đường
Có những vẻ đẹp không cần tô điểm mà vẫn rực sáng như tà áo dài Việt Nam trong ngôi thánh đường mỗi chiều Chúa nhật. Giữa những bộ quần áo hiện đại, tà áo dài vẫn nhẹ nhàng nổi bật, không phô trương, không ồn ào.