Ba ngày đến Huế, trong tiết trời lạnh cắt da thịt, với chiếc xe máy “vẫn còn tốt chán so với tuổi thực của nó!” được các dì trong Đan viện Cát Minh (Dòng kín Huế) cho mượn, tôi rong ruổi trên khắp các phố lớn, hẻm nhỏ. Đi để ôn lại ký ức, để biết Huế đã thay đổi thế nào sau nhiều năm trở lại và để đối chiếu với trí tưởng tượng của mình. Nhờ “đi và đi”, tôi may mắn được “rỉ tai”: Phủ Cam trước đây vốn là một làng chằm nón nức tiếng ở Huế. Chiếc nón lá Huế từng đi vào văn chương chủ yếu được “xuất xưởng” từ nơi đây.