Gởi tôi, hồi còn nhỏ...

Niichi, một tài khoản Twitter (nay là X) từ Nhật Bản, đã vẽ ba bức tranh khiến nhiều người cảm động và suy ngẫm.

Bức đầu tiên vẽ cô bé tiểu học dễ thương đang tươi cười, đưa lá thư viết: “Gởi tôi khi lớn. Chị có khỏe không? Em không biết trong tương lai chị sẽ là người như thế nào. Chị có vui vẻ mỗi ngày không? Chị có đang yêu anh nào không? Chị có trở thành nhà thiết kế như chúng ta ao ước không? Em hy vọng chị đã trải nghiệm thật nhiều để trở thành một người tuyệt vời, tuyệt hơn em bây giờ. - Từ tôi hồi nhỏ”.

tamsu.jpg (145 KB)

Bức tranh thứ hai vẽ một nữ nhân viên công sở rầu rĩ, chán chường. Cô đáp lại bé gái: “Gởi tôi hồi nhỏ. Chị không thể trở thành nhà thiết kế. Chị từng có vài mối tình nhưng chẳng đi đến đâu. Công việc hiện nay của chị rất khó khăn, ngày nào chị cũng bị mắng. Thỉnh thoảng chị không biết nên sống vì điều gì. Chị trở nên nhu nhược và toan tính hơn mình nghĩ, chị còn rất giỏi lừa dối bản thân. Xin lỗi vì chị đã không thể trở thành một người tuyệt vời hay hoàn thành ước mơ của chúng ta”.

Thật may, tác giả Niichi đã không dừng câu chuyện ở đây, mà hóa giải nỗi buồn bằng bức tranh cuối, nơi người xem có thể tự điền vào phần kết của lá thư mà “tôi khi lớn” hồi âm cho “tôi hồi nhỏ”. Trong bức tranh này, cô gái dù mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười, trao thư cho bé gái. Thư chỉ ghi một chữ “nhưng…” rồi chừa khoảng trống cho chúng ta tự viết ra thông điệp mình muốn, kết lại bằng câu: “Cám ơn em vì lá thư. - Từ tôi khi lớn”.

Các trường bên Nhật có một phong tục là vào ngày bế giảng, học sinh năm cuối có thể viết thư gởi chính mình 10 năm sau. Những lá thư và kỷ vật sẽ được cất vào hộp kín, chôn xuống một gốc cây trong sân trường, đem theo kỳ vọng và ước mơ của các học sinh gởi đến tương lai. Mười năm sau lễ tốt nghiệp, họ có thể về thăm trường xưa, đào chiếc hộp lên và đọc lá thư do mình viết.

Khi Internet phát triển, việc viết thư gởi bản thân trong tương lai đã lan tỏa từ chốn học đường Nhật Bản ra khắp thế giới. Nhiều nhà tư vấn tâm lý coi đây là liệu pháp rất hay để tự hàn gắn tổn thương tinh thần, học cách yêu thương bản thân và nhận ra sức mạnh nội tâm.

***

Tại sao nhiều người lớn lại muốn xin một vé đi về tuổi thơ? Có lẽ bên cạnh sự vô lo, vô nghĩ, thì tuổi thơ còn là thời kỳ chúng ta có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, chẳng cần kìm nén hay giả vờ mạnh mẽ. Tiếc thay, người ta phải lớn lên, đối diện với thế giới phức tạp, loay hoay với cơm áo gạo tiền, mang theo nhiều trách nhiệm trên lưng. Người lớn đè nén cảm xúc tiêu cực vào lòng, cố trưng ra nụ cười bình thản và nói: “Tôi ổn”, mặc dù có thể chẳng ổn tí nào…

Khi con người dần suy sụp vì những cảm xúc, tâm sự chất chứa trong lòng, mỗi cá nhân sẽ chọn cách giải quyết khác nhau. Người thì tiếp tục sống mòn, người chọn tìm quên trong công việc, rượu chè hoặc tụ tập bạn bè, cũng có người chọn… “đăng xuất” khỏi cuộc sống bế tắc. Không phải ai cũng đủ can đảm đối diện với sự mềm yếu, “xấu xí” của mình, mở lòng tâm sự với người khác lại càng khó hơn. Họ đã quên mất người bạn đầu tiên, cũng là tri kỷ theo mình suốt cuộc đời chính là bản thân mình, là “đứa trẻ bên trong” luôn sẵn sàng lắng nghe, chờ đợi và tin tưởng.

Đôi khi lời nhắn từ quá khứ, nhất là từ bản thân thời niên thiếu, lại mang đến hiệu quả bất ngờ cho những ai đang lạc lõng, mờ mịt trước cuộc đời. Bởi suy cho cùng, vị anh hùng đáng tin cậy nhất sẽ luôn cứu ta, không ai khác ngoài chính ta. Khi nhận ra mình không có ai đủ thân thiết, phải học cách tự gồng gánh, chịu đựng tất cả, nghĩa là lúc đó đã trưởng thành. Luôn có một anh hùng mãi mãi sát cánh bên ta, đó là bản thân ta từ quá khứ và cả tương lai.

Gởi tôi khi lớn. Bạn là ngọn hải đăng giúp tôi vượt qua chuyện học hành, thi cử và những đứa bạn xấu tính ở trường. Mỗi khi tôi đau khổ hay tủi thân, tôi đều tự nhủ tương lai rồi sẽ tốt đẹp hơn, và tôi sẽ trở thành một người mạnh mẽ, giỏi giang hơn.

Gởi tôi hồi nhỏ. Tôi không biết mình đã trở thành mẫu người mà bạn kỳ vọng chưa, nhưng tôi biết bạn cũng là ngọn hải đăng của tôi, dẫn dắt tôi hiểu rõ chính mình, nắm chắc quá khứ và tin tưởng vào tương lai. Cám ơn vì đã luôn ở bên tôi.

Ths-Bs Lan Hải

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Con đường thay đổi tương lai
Con đường thay đổi tương lai
Một cô giáo trẻ tình nguyện lên dạy học ở miền núi xa xôi. Nơi cô đến còn nghèo nàn lạc hậu, thiếu thốn điện đường trường trạm.
Thiếu thì thèm
Thiếu thì thèm
Một cô gái nọ sinh trưởng trong gia đình có cha mẹ và bà nội hơi cổ hủ và trọng nam khinh nữ. Suốt tuổi thơ, cô thèm thuồng đến ám ảnh món tôm hấp, hễ nhà có “tiệc”, cô không được phép ăn quá 2 con tôm, phần lớn...
“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Con đường thay đổi tương lai
Con đường thay đổi tương lai
Một cô giáo trẻ tình nguyện lên dạy học ở miền núi xa xôi. Nơi cô đến còn nghèo nàn lạc hậu, thiếu thốn điện đường trường trạm.
Thiếu thì thèm
Thiếu thì thèm
Một cô gái nọ sinh trưởng trong gia đình có cha mẹ và bà nội hơi cổ hủ và trọng nam khinh nữ. Suốt tuổi thơ, cô thèm thuồng đến ám ảnh món tôm hấp, hễ nhà có “tiệc”, cô không được phép ăn quá 2 con tôm, phần lớn...
Hiểm họa từ kẻ bị xem thường
Hiểm họa từ kẻ bị xem thường
Trong album nhạc kịch của một nhạc sĩ người Nhật, có bài hát lấy cảm hứng từ thời kỳ săn phù thủy ở châu Âu, kể về hai chị em gái mồ côi nghèo khổ, đùm bọc nhau trong một ngôi làng.
Nếu chỉ còn 1 ngày để sống…
Nếu chỉ còn 1 ngày để sống…
Tại những đất nước đang chìm trong chiến loạn, chắc chắn vẫn có những người lính nhiệt huyết, vui vẻ, lạc quan. Họ chẳng hề ngốc nghếch hay trốn tránh thực tế khắc nghiệt, ngược lại, ý thức rất rõ mạng sống của mình mong manh nhường nào.
Yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc
Yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc
“Chuyện tình” (Love Story, 1970) là bộ phim chính kịch lãng mạn của Mỹ, được xếp hạng 9 trong danh sách phim lãng mạn nhất của Viện phim Mỹ, và là một trong những phim có doanh thu cao nhất mọi thời đại.
Cái bẫy lòng nhân
Cái bẫy lòng nhân
Kẻ gian trá, lừa lọc luôn kiếm lợi dựa trên lòng tham và lòng nhân. Nạn nhân sụp bẫy do lòng tham sẽ nhận được bài học nhớ đời.
Quan trọng là thái độ
Quan trọng là thái độ
Một bạn nữ than thở khu trọ cô sống không có tình người. Theo lời kể, hôm đó, bạn này về nhà tầm 12 giờ đêm, cổng vào khu trọ có khóa vân tay, bạn thử vài lần không mở cửa được, nhắn tin nhờ vả vào nhóm chat zalo...
Phòng chống “đào lửa”
Phòng chống “đào lửa”
Vụ sinh viên ngành Y bị “dụ” mất sạch 7 tỷ đồng vì sao kê tài sản theo văn bản giả khiến nhiều trường đại học và các bậc phụ huynh phải rúng động.