Sống bình thản giữa đời biến động

Tôi đọc “Chủ nghĩa khắc kỷ: Phong cách sống bản lĩnh và bình thản” của William B. Irvine vào một khúc quanh không mấy dễ chịu. Đó là khoảng thời gian bắt đầu thấy mệt với chuyện phải nghĩ ngợi, suy tính quá nhiều. Mệt vì tức giận, vì buồn bực, vì cứ phải xoay trở trước những điều mình không đón chờ, rồi nó vẫn cứ vậy mà xảy ra.

kệ sách 2523.jpg (179 KB)

Cuốn sách này xuất hiện trên kệ sách gia đình tôi từ những lần gom sách cũ giá rẻ ở mấy hội sách cân ký. Dù viết về một trường phái triết học, nhưng có nội dung nhẹ nhàng, dễ chịu và thông điệp rõ ràng. William B. Irvine nói về khắc kỷ như một cách tập sống. Ông chia mỗi biến cố thành ba phần, gồm những điều không thể kiểm soát; những điều chỉ kiểm soát được một phần; và những điều hoàn toàn tùy vào lựa chọn của mỗi người. Nghe qua thì đơn giản, nhưng càng đọc, tôi càng thấy mình hay lẫn lộn cả ba, rồi vì vậy mà mệt mỏi không ít.

Có một ví dụ rất nhỏ trong sách khiến tôi để tâm, rằng nếu đang đi ngoài đường mà trời đổ mưa, thì mưa chính là điều mình không can dự được. Mưa tới khi nào, mưa tạnh lúc nào, đều là chuyện của thời tiết. Nhưng mình có thể khoác áo mưa, trú vào hiên nhà, hay ghé quán ven đường gọi một ly cacao nóng, và tận hưởng khoảnh khắc ấy. Mưa là điều không thể thay đổi, chỉ có tâm thế đón mưa là điều mình có thể quyết định, chọn lựa.

Viết tới đây, tôi chợt nhớ bản thân cũng từng có một hai “cơn mưa lòng” như vậy. Là những lần phải nghe những nhận xét phiến diện, những lời chỉ trích trước mặt nhiều người. Là những khi lòng tự trọng bị chạm tới, khó đón nhận và thấy nặng nề. Rồi cuốn sách đã giúp tôi hiểu rằng, có những điều mình không thể thay đổi, đó là suy nghĩ của người khác, cách họ nhìn vấn đề, những kết luận họ vội đưa ra. Và tôi cũng nghĩ đến phần nhỏ nhoi mà mình có thể thay đổi, đó là cách mình phản ứng, cách giữ lấy sự yên ổn cho bản thân giữa nhiều tình huống không mấy dễ chịu.

Lối sống khắc kỷ không khiến con người trở nên thản nhiên trước mọi chuyện. Vẫn sẽ buồn đó, tổn thương đó, nhưng qua những biến cố đến - đi, ta biết phân biệt đâu là cơn mưa, đâu là mái hiên mình có thể ghé trú. Giữa những điều rối ren khó chịu, đôi khi không đổ thêm giận dữ vào lòng mình, đã là một lựa chọn đủ tử tế, với chính mình.

Khắc kỷ - theo cách tác giả viết - là học cách đặt ranh giới cho nội tâm, để người khác không dễ dàng lấy đi sự an tĩnh trong tâm hồn. Dần dà, tôi thấy mình bớt đi những vội vàng. Nhận ra chuyện giữ im lặng không phải là phản ứng của người yếu thế, nhưng là chọn lựa của một người muốn tìm thấy bình an đích thực trong tâm hồn.

Như lúc mưa xuống, ngồi yên thôi cũng đã đủ rồi...

Đông Anh - Cần Thơ

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Về lại tuổi thơ để ngắm bầu trời
Về lại tuổi thơ để ngắm bầu trời
Những ngày gần đây trời bắt đầu se lạnh, tôi được cho mượn một tập truyện dài “Làm bạn với bầu trời” của nhà văn chuyên viết cho tuổi thơ Nguyễn Nhật Ánh. Cái tiết trời này mà được ôm một cuốn sách như vậy thì còn gì bằng!
Chuyện của một kẻ tìm chỗ trong đời
Chuyện của một kẻ tìm chỗ trong đời
Cách đây không lâu, tôi nhận được một cuốn sách mỏng, là một cuốn tự truyện của tác giả Annie Ernaux. Cuốn sách có tựa đề Một chỗ trong đời (La Place). Tôi đặc biệt xúc động trước cách tác giả viết về người cha, người mẹ của mình, và...
Cuốn sách kinh của mẹ
Cuốn sách kinh của mẹ
Gia đình tôi có hai chị em. Hồi còn nhỏ, em trai tôi, Đông, mắc bệnh liên miên. Đỉnh điểm là năm tôi 11 tuổi, Đông 5-6 tuổi, đã bị chứng co giật ở vùng cổ và dọc xương sống.
Về lại tuổi thơ để ngắm bầu trời
Về lại tuổi thơ để ngắm bầu trời
Những ngày gần đây trời bắt đầu se lạnh, tôi được cho mượn một tập truyện dài “Làm bạn với bầu trời” của nhà văn chuyên viết cho tuổi thơ Nguyễn Nhật Ánh. Cái tiết trời này mà được ôm một cuốn sách như vậy thì còn gì bằng!
Chuyện của một kẻ tìm chỗ trong đời
Chuyện của một kẻ tìm chỗ trong đời
Cách đây không lâu, tôi nhận được một cuốn sách mỏng, là một cuốn tự truyện của tác giả Annie Ernaux. Cuốn sách có tựa đề Một chỗ trong đời (La Place). Tôi đặc biệt xúc động trước cách tác giả viết về người cha, người mẹ của mình, và...
Cuốn sách kinh của mẹ
Cuốn sách kinh của mẹ
Gia đình tôi có hai chị em. Hồi còn nhỏ, em trai tôi, Đông, mắc bệnh liên miên. Đỉnh điểm là năm tôi 11 tuổi, Đông 5-6 tuổi, đã bị chứng co giật ở vùng cổ và dọc xương sống.
Con kể  Chúa nghe
Con kể Chúa nghe
Tháng trước, tôi theo đoàn công tác tới một giáo xứ ở đảo xa. Cuối ngày, trong lúc chờ xe đón, cha xứ mời tôi ghé nhà xứ uống ly nước dừa.
Bùi Giáng và vài ký ức vụn vặt
Bùi Giáng và vài ký ức vụn vặt
Hồi học cấp 2, có thời gian tôi đi học đàn guitar ở khu ngã tư Xóm Gà, hình như là gần nơi Bùi Giáng trú ngụ (khu này vài năm sau đó có mở một quán cà phê lấy tên Mưa Nguồn rất nổi tiếng, nhiều người nói là...
Gánh xiếc qua ký ức xa
Gánh xiếc qua ký ức xa
Cuốn sách đến với tôi một cách tình cờ. Giữa lúc không biết làm gì, người chị quen thân đã gọi và gởi tặng tôi cuốn “Một gánh xiếc qua” của tác giả Patrick Modiano.
Gặp một phần tuổi thơ mình
Gặp một phần tuổi thơ mình
Tập truyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần không hề có kỷ niệm gì đáng nhớ cho lý do vì sao tôi có quyển sách này.
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Thu về nhớ “trong gia đình”
Thu về nhớ “trong gia đình”
Trung Thu năm đó, tôi có chuyến đi thiện nguyện với nhóm sinh viên ở huyện Bình Chánh (TPHCM), chỗ này xa trung tâm đâu chừng hai chục cây số, vậy mà xe đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi.