Những câu chuyện xung quanh hang Massabielle - Lộ Đức (P26)

TẠI SAO KHÔNG PHẢI LÀ TÔI ?

Esther Brachmann, phép lạ thứ 22

Ngày 21 tháng 08 năm 1896

“Tại sao không phải là tôi?”. Trong chuyến xe lửa đưa nhiều bệnh nhân đến Lộ Đức, một cô gái trẻ người Paris chừng 15 tuổi, tràn ngập sự cậy trông đã thốt lên như vậy ! Tuy nhiên, bác sĩ chỉ biết trường hợp của cô không còn chút hy vọng nào cả. Tại bệnh viện “Bác Ái” ở Villepinte, nơi cô đã sống từ 18 tháng qua, không ai có thể làm gì để giúp cô khỏi chứng bệnh lao màng bụng chắc chắn sẽ khiến cô chết sớm.

Esther Brachmann - tên cô bé - có một gương mặt thiên thần, lông mày lá liễu và mái tóc mây mềm mại, giọng nói trong trẻo, đôi mắt tinh anh và sâu, toát lên vẻ yêu đời của tuổi trẻ. Nhưng nơi con người cô có hai thái cực : một đàng gương mặt cô quá đẹp trong khi bụng của cô bị trương to lên vì bệnh lao màng bụng, trông rất xấu, khiến người khác rất ngại nhìn.

Cách đây hơn 2 năm, cô vẫn phát triển bình thường khi bước vào tuổi mộng mơ và rất hạnh phúc như các thiếu nữ khác cùng trang lứa. Nhưng rồi cô bắt đầu ho, lúc đầu thì ít nhưng rồi những cơn ho rũ rượi làm cô mệt ngất. Không bao lâu sau, bệnh lao màng bụng khiến cô mất tất cả : các giấc mơ, niềm vui sống, thân xác rã rời. Sự đau đớn thể xác chẳng mấy chốc biến thành một cơn hấp hối dai dẳng và khủng khiếp.

Y khoa ư ? Vô ích ! Người ta đã liên tục chích vào bụng để rút nước ra, việc truyền máu cũng không kết quả; mổ bụng ra cũng vô ích : tất cả đều đã được thử hết, nhưng đây là trường hợp y học đành bó tay, và cái chết có thể đếm từng ngày.

“Tại sao không phải là tôi ?”

Khi khởi hành, câu nói đó làm giảm bớt sự khó chịu cho mọi người và cho chính cô, do xe lửa tốc hành Pyrénées chạy quá nhanh gây ra. Việc nhìn thấy phong cảnh chạy qua trước mắt và việc xe lửa chạy với tốc độ quá nhanh khiến cô có một cảm giác phấn khích dữ dội. Tiếng xe lửa nghiến trên đường ray làm cô cảm thấy nhức đầu và buồn nôn. Lúc ấy, Esther nhớ lại rằng nhiều bệnh nhân đã kết thúc cuộc đời như thế khi toa xe giật nẩy lên. Cô bắt đầu nghi ngờ cuộc hành trình này và nghĩ mình điên rồ mới đi như vậy. Nhưng rồi sự mát mẻ của buổi chiều làm dịu đi những khó chịu vì toa xe thiếu quá nhiều tiện nghi, khiến cho một linh mục và hai nữ tu đi kèm để giúp đỡ cô cũng cảm thấy bất lực, không giải quyết được gì. Họ phải qua đêm trên xe lửa. Esther không thể ngủ được, vì những cơn ho, tiếng rên rỉ suốt đêm của các bạn đồng hành bất hạnh mà cô xem như những người thân của mình trong cuộc hành trình vất vả này. Mười giờ sau khi khởi hành, xuyên qua các cửa kính của toa hạng ba, thấp thoáng bóng dáng của cây cối bắt đầu hiện rõ. Một ngày mới đã đến !

“Tại sao không phải là tôi ?”

Một lần nữa, Esther nghĩ đến tất cả những phép lạ đã xảy ra mà cô nghe nói từ vài năm qua. Người ta xin một chỗ cho cô và các bạn đồng hành của Villepinte trên một trong các toa xe lửa chở khách hành hương đi Lộ Đức. Đôi khi phải chờ đợi cả năm, chưa kể chi phí mà nhiều người không thể kham nổi, nếu không có sự hỗ trợ của các cơ quan từ thiện. Vài tuần sau khi xin, người ta báo cho biết sắp tới có chuyến đi hành hương ở Lộ Đức, đó đã là một phép lạ nhỏ đối với cô bởi vì cô tin chắc cô được như vậy là nhờ lời chuyển cầu hữu hiệu của Đức Mẹ. Cô tự nhủ, có lẽ Đức Mẹ cũng khoảng 15 tuổi như cô khi sứ thần Gáp-ri-en truyền tin cho Người. Đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể được. Cô thường gõ vào tay vịn bằng gỗ của chiếc ghế phô tơi biểu lộ sự thất vọng của mình. Cô cũng thường chắp hai tay lên cao để khẩn cầu Đấng đã biết rõ gỗ của cây thập giá. Lúc đó, cô tìm thấy nơi thứ gỗ hơi xù xì một sự thân mật với Đấng chịu đóng đinh mà trước đó cô chưa bao giờ cảm thấy. Cô đoán rằng theo cách này, cô thông phần chia sẻ sự đau khổ của Người; những đau khổ của cô sẽ trở nên hữu ích và có một ý nghĩa nào đó ! Cô muốn dâng những đau khổ đó cho Thiên Chúa để cầu nguyện cho mọi người được hạnh phúc. Vâng, cô chắc chắn điều đó. Đức Giêsu hạnh phúc vì đã ban sự sống của mình và chết vì những kẻ Người yêu mến. Cô biết rằng Người cũng yêu cô, và cô bước theo Người đến trên thập giá như kẻ trộm lành. Những lúc ấy, cô thường hay tự nhủ : “Tại sao không phải là tôi ?”, “Tại sao tôi không thể được chữa lành ?”.

ĐHY TGM Paris Leon Amette chính thức nhìn nhận phép lạ nơi Esther Brachmann tháng 6.1908

Mặt trời vừa ló dạng khi chuyến xe lửa đến ga Lộ Đức. Không có thời giờ để chỉ dẫn vì nhiều chuyến xe lửa đến ngay sau đó, chở theo hàng trăm hành khách khác. Nhóm 12 bệnh nhân đến từ Villepinte lập tức được đẩy ra khỏi ga và đưa ngay tới Hang Đá. Nửa giờ sau, các bệnh nhân vượt qua hàng rào an ninh và tập trung trước nơi Đức Mẹ hiện ra, ngay hàng đầu, trong khi ở tòa giảng bên phải, một linh mục Dòng Đức Mẹ Lên Trời chào mừng họ và kêu mời họ cầu nguyện.

Esther không nhìn thấy Đức Trinh Nữ. Cô không quan sát cây tầm xuân và dây trường xuân leo lên tận phía trên vách tường của Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, cũng không để ý đến nhiều cặp nạng phủ kín trên cửa Hang Đá, quà dâng của những bệnh nhân đã được chữa lành. Cô không nghe phía bên trái, dòng suối đang chảy; cô không ngửi thấy mùi sáp chảy ra từ vô số cây nến đang cháy trên các giá đỡ. Cô cũng không cầu nguyện. Cô không làm gì hết, bởi vì cô vừa trao trọn vẹn hồn xác cô cho lòng thương xót của Thiên Chúa.

Chính tại bể tắm là nơi cô vừa được đưa đến đã xảy ra một việc không thể giải thích, đó là cô tự mình bước ra khỏi bể và cho mọi người biết cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, bụng của cô đã xẹp xuống, và cô khóc oà khi được bước đi bình thường như mọi người khác. “Tôi đã được chữa lành !”

Xế trưa, cô tham dự vào các sinh hoạt của người hành hương và ngày hôm sau, trên đường thánh giá lên tận đồi Can-vê, cô tới trước Thánh Giá, cô hôn gỗ Thánh Giá rất đỗi quen thuộc với cô.

Trong thực tế, con đường mới của cô vừa bắt đầu. Hai ngày sau, các thầy thuốc ở Văn phòng xác nhận y khoa chứng thực việc cô đã được chữa lành, nhưng ở Villepinte, hội đồng y khoa còn theo dõi trường hợp này suốt một năm đó. Và 12 năm sau, ngày 6.6.1908, Đức cha Amette, Tổng Giám mục Tổng giáo phận Paris, chính thức nhìn nhận phép lạ.

Kể từ lúc ấy, một câu hỏi luôn hiện ra trong tâm trí của cô, hướng dẫn mỗi ngày sống của cô, mỗi kinh nguyện cô dâng lên Đấng chịu đóng đinh: “Lạy Chúa, tại sao lại là con, tại sao lại là con ?”.

LM INHAXIO HỒ VĂN XUÂN

tin liên quan

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...