Cánh bướm vẫn sẽ bay

Một chiều muộn, khi tôi đang mải miết với dòng suy nghĩ rằng mình đang phải cố gắng vì điều gì? Ngoài trời mưa tầm tã, không ngớt, cầm điện thoại lướt đi lướt lại mà chẳng thấy gì mới. Đầu tôi bị vây bủa bởi những suy nghĩ chằng chịt, chẳng biết làm gì bây giờ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tìm thấy Papillon trong tủ mà không biết mình đã mua nó từ bao giờ. Rồi cầm lấy và đọc.

ke sach 2500.jpg (2.40 MB)

Giữa cái nóng của vùng nhiệt đới, nơi con người bị kiềm tỏa bởi đá núi, kẽm gai và sự khốc liệt, một sinh vật mỏng manh như bướm tưởng như khó tồn tại. Dẫu vậy, cánh bướm ấy cứ bay, khó ai bắt lại được. Nó trở thành sinh vật duy nhất không bị kiểm soát trong thế giới xiềng xích và hình phạt. Trên ngực của chàng thanh niên có hình xăm một con bướm. Đó là lý do người ta gọi anh là “Papillon” (hay đơn giản: “Papi”), nghĩa là bươm bướm. Đối với tôi, cuốn Papillon của Henri Charrière không phải là câu chuyện của sự trốn chạy khỏi thực tại, nhưng là hành trình tìm đến tự do và hạnh phúc của một con người không thể bị khuất phục bởi hoàn cảnh.

Tôi lấy làm lạ khi một con người bị bắt giam hết lần này đến lần khác, chưa bao giờ Papillon từ bỏ khao khát tự do. Như những vết xăm không thể bị xóa nhòa, căn tính tự do của anh cũng không vì thế mà mất. Mỗi lần vượt ngục là một lần bướm vỗ cánh. Và mỗi khi bị bắt lại là một lần nó bị giam cầm, nhưng khả năng bay lên của nó không mất đi.

Đối lập với hình ảnh thật nặng nề, tăm tối nơi nhà tù khổ sai, cánh bướm cứ nhẹ nhàng và tự do tung cánh. Điều này không đồng nghĩa với việc người ta có thể thấy ngay hạnh phúc. Có người bị giam vài năm đã lụi tàn tinh thần. Trên hành trình của mình, Papillon đã gặp người bạn tù không còn tha thiết với sự sống, đã đập đầu mình vào tường để tự tử. Kẻ khác lại phát điên sau những tháng ngày cố níu giữ hy vọng, hay chỉ còn là những bóng ma biết đi. Hành trình đến bến bờ tự do đầy rẫy sóng dữ, đêm đen, thiếu thốn lương thực, những kẻ săn đuổi, và vô vàn khó khăn. Vậy mà trong Papillon vẫn thấy le lói tia sáng của ý chí.

Đến đây, tôi lại liên tưởng đến người họa sĩ trên giường bệnh mà tôi gặp gần đây. Dù đang vật lộn với cơn đau từng ngày, anh vẫn cống hiến tài năng cho đời qua những nét màu. Hay đơn giản hơn, đó là hình ảnh mà tôi bắt gặp trong những cơn mưa rong ruổi trên đường, một người phụ nữ bán vé số, với nước da ngăm và chiếc áo mưa nhàu nhĩ. Bà vẫn xếp từng tờ vé số, vẫn đến mời từng người, dẫu nhiều lúc bà nhận lại được chỉ là cái phủi tay hay lắc đầu. Những con người ấy, như cánh bướm, không thể phá đổ bức tường giam cầm, nhưng họ vẫn bay, vẫn chọn vỗ cánh để khẳng định chính mình.

Vậy tôi đang cố gắng vì điều gì? Có lẽ, như Papillon, đó là để giữ lấy khả năng vỗ cánh.

Hoàng Long,
Biên Hòa, Ðồng Nai

 

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Thu về nhớ “trong gia đình”
Thu về nhớ “trong gia đình”
Trung Thu năm đó, tôi có chuyến đi thiện nguyện với nhóm sinh viên ở huyện Bình Chánh (TPHCM), chỗ này xa trung tâm đâu chừng hai chục cây số, vậy mà xe đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Ðiềm tĩnh  là một nội lực
Ðiềm tĩnh là một nội lực
Trong những ngày điều trị tại trung tâm vật lý trị liệu, thời gian như trôi chậm lại. Tôi mang theo một quyển sách nhỏ như một người bạn đồng hành, một nơi trú ẩn tinh thần. Cuốn sách “Điềm Tĩnh và Nóng Giận” giúp tôi tìm được sự bình...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Thu về nhớ “trong gia đình”
Thu về nhớ “trong gia đình”
Trung Thu năm đó, tôi có chuyến đi thiện nguyện với nhóm sinh viên ở huyện Bình Chánh (TPHCM), chỗ này xa trung tâm đâu chừng hai chục cây số, vậy mà xe đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Ðiềm tĩnh  là một nội lực
Ðiềm tĩnh là một nội lực
Trong những ngày điều trị tại trung tâm vật lý trị liệu, thời gian như trôi chậm lại. Tôi mang theo một quyển sách nhỏ như một người bạn đồng hành, một nơi trú ẩn tinh thần. Cuốn sách “Điềm Tĩnh và Nóng Giận” giúp tôi tìm được sự bình...
Một lá thư muộn
Một lá thư muộn
Hôm ấy, trời Sài Gòn âm u bất thường, tôi đứng ở đầu hẻm nhìn chiếc xe bán tải nhỏ chở đầy đồ đạc của bà Tư chậm rãi lăn bánh ra khỏi con ngõ quen thuộc.
Khi ký ức chỉ còn là sự im lặng
Khi ký ức chỉ còn là sự im lặng
Tôi nhớ đến người bạn rất thân, học chung lớp đến cả mười hai năm. Một ngày tháng Mười nó nói với tôi là đang thích nhỏ bàn dưới mà không dám nói với nhỏ.
Ngày tháng nào
Ngày tháng nào
Anh hẹn tôi dưới tán phượng cạnh tháp chuông nhà thờ. Rút trong chiếc cặp đen một cuốn truyện nhỏ, vừa vặn lòng bàn tay.
Mầu nhiệm đức tin từ nghi thức chạm đến trái tim
Mầu nhiệm đức tin từ nghi thức chạm đến trái tim
“Đây là mầu nhiệm đức tin” - lời xướng quen thuộc ấy vẫn vang lên trong thánh lễ, ngay sau khi linh mục truyền phép Thánh Thể.
Có những ngày chỉ cần thở là đủ
Có những ngày chỉ cần thở là đủ
Tôi vừa hoàn thành chương trình học đại học ngành Truyền thông tại một trường đại học ở TPHCM. Người ngoài nhìn vô có thể nghĩ rằng tôi đang ở giai đoạn tươi sáng nhất của tuổi trẻ, có tấm bằng trong tay, nhiều cơ hội phía trước, và một...
Bụi cúc xanh bên kia đường
Bụi cúc xanh bên kia đường
Hoa cúc xanh là một tập hợp những mẩu truyện ngắn trinh thám - điều tra của nhà văn người Séc Karel Čapek. Tôi chọn đọc quyển sách này chỉ đơn giản vì nó làm cho tôi nhớ lại sở thích của mình thuở nhỏ.