Có đôi vợ chồng nọ không quá giàu, tiền bạc hai bên làm ra chỉ đủ chi tiêu vừa phải. Một hôm, ông chồng sa đà vào thú chơi cá rồng. Bao nhiêu tiền, anh đều đầu tư hết vào bể cá và con cá cưng, chỉ đưa cho vợ chút chợ búa qua ngày.
Nhiều thế hệ học sinh đã nắn nót chép đoạn thơ này vào sổ lưu bút hoặc khắc lên mặt bàn, thước kẻ gỗ. Sau này còn thấy dẫn trong một tuyển tập truyện ngắn:
Nhà chiêm tinh học Linda Goodmans người Mỹ, viết về trẻ em cung Bạch Dương rất dễ thương: “Bé sẽ lại đứng dậy, phủi bụi rồi lao vào chiến đấu tiếp. Sẽ có vài vết sẹo trên người bé khi trận chiến kết thúc, nhưng đừng ngăn cản dẫu bé bị đánh ngã bao nhiêu lần đi nữa. Hãy đợi bé kêu cứu, cơ mà bạn sẽ phải chờ lâu đấy”.
Trong sử Việt trung đại, có câu nói đầy khí phách của Trần Bình Trọng trước lúc bị quân Nguyên giết: “Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc!”. Nhà Trần đã phong ông làm Bảo Nghĩa Vương vì có công tử thủ, chặn đường giặc ở Thiên Mạc, tôn vinh tấm lòng trung nghĩa, can đảm của ông.
Mỗi dịp nghỉ lễ, hội “gia đình xa quê” lại xảy ra mâu thuẫn vì việc về thăm bên nội hay ngoại. Nhiều chị em than phiền chuyện chồng “bên trọng bên khinh”, nhất quyết đòi ưu tiên nhà nội và cho nhà ngoại “ra chuồng gà”.
Biện hộ không phải là luyện tập cho quen, chỉ là chấp nhận những hành động đó. Chấp nhận rằng hành động của anh dựa trên những gì anh biết lúc đó, không phải dựa trên hệ quả sẽ xảy ra.
Trong trận chiến Thermopylae nổi tiếng giữa liên quân Hy Lạp và quân Ba Tư xâm lược, phe Ba Tư tuyên bố rằng họ đông tới nỗi sẽ tạo ra những trận mưa tên làm tối sầm trời đất. Vị tướng của thành bang Sparta thản nhiên đáp lại: “Càng tốt! Như vậy ta càng râm mát khi chiến đấu”.
Có một bạn trẻ dành cả thời học sinh để làm “anh hùng bàn phím”, không ngại dành hàng giờ tranh luận trên các diễn đàn trực tuyến, bảo vệ quyết liệt quan điểm của mình. Nếu thắng thì vui cả ngày, thua thì đi ngủ vẫn còn ấm ức.