Tôi là người ngoài Công giáo, nhưng nhờ quen em một thời mà có sự hiểu biết về đạo. Hình ảnh khó quên của lễ Phục Sinh năm nào đến nay vẫn đọng lại trong tôi.
Thời còn là sinh viên, tôi quen em, một cô nữ sinh cấp III. Không cùng tôn giáo nhưng tôi vẫn theo em đi lễ mỗi sáng Chúa nhật hoặc đến nhà thờ vào những dịp em có chương trình sinh hoạt hay tĩnh tâm… Thập niên 90, học sinh thành phố mặc đồng phục áo dài trắng, và em thật thuần khiết trong chiếc áo dài đến nhà thờ mỗi tuần. Sau thánh lễ, tôi và em ngồi trên bệ gần núi Đức Mẹ trong khuôn viên nhà thờ. Vì em quá hiền lành, ít nói, hay cười mỗi khi tôi pha trò, tôi chẳng biết sao nói lời yêu em.
Tôi nhớ Giáng Sinh năm em học 12, chúng tôi đi lễ nửa đêm và về dự tiệc thật vui. Một bữa tiệc ấm cúng và thật lãng mạn trong tiếng nhạc du dương từ máy cassette với những ca khúc quốc tế vượt thời gian. Tuy nhiên, ấn tượng nhất với tôi là được theo em tĩnh tâm Mùa Chay, rồi tham dự luôn những ngày gọi là Tuần Thánh. Đêm vọng Phục Sinh, trong ánh nến lung linh, gương mặt em đẹp tựa thiên thần. Tôi từng như muốn “đứng tim” lần đầu thấy em cầu nguyện. Ôi, sao thánh thiện thế! Và những lần đưa em đi lễ, tôi như ngẩn người trước nét dịu dàng của em. Em không đẹp sắc nước hương trời, nhưng sự hiền lành, dễ thương đã chinh phục trái tim tôi. Ánh nến Vọng Phục Sinh soi rọi gương mặt em như đưa lòng tôi hướng thiện hơn. Tôi chợt thấy mình nhỏ bé, đầy khuyết điểm trước Thiên Chúa của em.
Mối tình trong sáng của tôi rồi cũng dừng lại vì em xin được học bổng sang Pháp du học. Em chưa từng hứa hẹn gì với tôi. Tôi cũng chưa từng dám nói yêu em dù trong lòng có xốn xang… Chia tay em, tôi chao đảo một thời gian. Tôi không dám đi lại con đường ngày nào vẫn cùng em đi lễ. Mỗi lần ngang một nhà thờ, tôi nhớ em thật nhiều. Ban đầu, chúng tôi vẫn liên lạc qua thư, rồi sự hồi âm của em dần thưa thớt, và rồi cũng đến ngày bặt vô âm tín. Qua những bạn bè hàng xóm và bạn học của em, tôi được biết em đã lập gia đình và sống rất hạnh phúc. Tốt nghiệp đại học vài năm sau, tôi cũng kết hôn với cô bạn cùng khoa…
Tôi không còn dịp nào vào nhà thờ nữa, thế nhưng mỗi lần có dịp ngang bất cứ ngôi nhà thờ nào, tôi vẫn nghe lòng mình lắng lại một cảm xúc thánh thiêng. Giờ chúng tôi đều đã có cuộc sống riêng nhưng những kỷ niệm đẹp ngày xưa vẫn đọng lại trong ký ức không phai. Gương mặt thánh thiện của em tựa bức tranh thiên thần trong đêm lễ vọng Phục Sinh, như một dấu ấn vẫn nguyên vẹn theo thời gian…
N. TỊNH
Bình luận