Trong dòng đời tất bật, ta có sống vô tâm?

Hằng ngày theo lệ, sáng tinh mơ đến công viên tập thể dục, đã hơn mười năm, đoạn đường, như cách nói thường nghe là “mòn chân”.

Tôi thuộc từng mái nhà, cửa hiệu, hẻm nhỏ, và hầu như mọi cư dân trên đoạn đường chừng nửa cây số đi về hàng ngày ấy. Có một tiệm bán “bù lon con tán” của một anh ngang tuổi, thường ghé mua lặt vặt khi thì chiếc búa, đinh, keo dán sắt…, riết thành khách quen. Rồi bẵng một thời gian tôi chỉ mua ở chợ gần nhà cho tiện. Mới rồi, khi cái cưa hỏng, cần cắt cành cây, mới sực nhớ chỗ hiệu “bù lon” ấy bán đồ chất lượng, nơi đã mua chiếc cưa dùng mấy năm. “Hồi đó bà xã anh bán cái cưa cho tôi đó, xài tới giờ”, tôi nói với anh. Anh chủ đáp rất tỉnh: “Vợ tôi bán cho anh cưa khi con tôi mới học lớp tám, giờ vô đại học, mà bả bỏ đi ngay lúc đó tới giờ”. Tôi giật mình vì qua lại hằng ngày, sao không hề nghe, không hề biết. Tế nhị tôi không hỏi thêm, nhưng thở nhẹ: “Nhanh vậy, mấy năm rồi!”. Anh trải lòng nỗi đau âm thầm của cảnh gà trống nuôi con, tôi khách sáo lần đầu bắt tay anh, siết chặt và động viên như thói quen khi khích lệ mấy nhóc đá banh: cố lên! Rời cửa tiệm, chợt nhận thấy mình sống vô tâm, chuyện ngay trước mắt mà không biết. Và anh chủ hiệu ấy với tôi hình như có học chung trường…

Mạnh ai nấy sống, đau đáu với nỗi khổ niềm đau của riêng mình, với cái tôi to tát, có khi chuyện buồn của ngay thành viên trong gia đình hay hàng xóm cũng bàng quan không hay biết. Và không biết từ bao giờ, nỗi niềm riêng ai cũng giấu kín, cất kỹ? Mới đây, tôi đi đảo nhỏ giải tỏa tinh thần, hít thở sóng gió, về tới nhà mới hay anh chủ tiệm sửa xe đạp hàng xóm bao nhiêu năm mang xe tới đã tử vong do dùng đầu đạn làm đe chặt căm xe. Anh này học chung trường, cùng lớn lên trong một xóm từ nhỏ và mới nói chuyện mấy bữa trước. Chuyện kinh hoàng ngay bên cạnh, báo chí cả nước chạy tin. Anh ấy gặp nạn khủng khiếp khi tôi còn đang chỉnh camera ghi hình ngoài biển!

Dù muốn hay không, bao nhiêu chuyện khách quan cứ diễn ra xung quanh ta; khổ đau, hạnh phúc, mất mát trong từng giây phút tháng ngày đến với người này người khác, mà có khi bản thân không hề hay biết, chia sẻ. Dòng thời gian không ngưng nghỉ, mình có lúc chỉ chăm chăm nhìn mãi vào chính mình mà thôi.

Bây giờ, sáng sáng tập thể dục hay đi chợ, tôi mỉm cười với anh chủ hiệu bù lon con tán vì đã biết nỗi khổ tâm của anh; nhìn vào tiệm sửa xe đạp của người hàng xóm xấu số, nơi con gái anh vẫn ngồi chỗ cũ bán buôn, chiếc võng anh thường nằm ai đó đã dẹp đi…

Nào chỉ có mỗi mình ta đau khổ, mất mát?

Nguyễn Thành Công

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
ChatGPT và bạn tôi
ChatGPT và bạn tôi
Bắt đầu khám phá ChatGPT theo hướng dẫn của một chuyên gia trên YouTube, tôi đã có lúc hết hồn hết vía bởi AI có sự “thông minh”, trả lời nhanh, giàu thông tin…
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Ngày càng nhiều phụ huynh tìm cách dạy con cách sử dụng trí năng nhân tạo (AI), khi nhận thấy những công cụ này sẽ trở thành “trợ lý cá nhân” hỗ trợ học tập, công việc và đời sống hằng ngày.
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Dải đất dài ven biển Ninh Thuận được mệnh danh là “miền viễn tây của Việt Nam” bởi cái nắng, cái gió khô cằn. Đến với xứ sở này, hình ảnh rất nhiều những đàn cừu tung tăng trên đồng cỏ hoang sơ, chạy dọc đồi cát ven biển tạo...
“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Trung Thu lại sắp về, và với trẻ con, sự háo hức chờ đợi cũng đã là một niềm vui. Ở Hà Tiên, thật sớm tôi đã được mời bánh Trung Thu thơm lừng. Câu chuyện tết trăng tròn hàng năm từ thuở xa lắc của người phương Đông thành...
Tình yêu là trái táo thơm
Tình yêu là trái táo thơm
Trước cảnh khổ của đôi uyên ương đầu tiên này, thời thế mới có câu: “Tình yêu để đói thì sống, cho ăn no sẽ chết”, hay “Hôn nhân là bản án tử của tình yêu”.