Các bậc hiền triết trong nhân loại xưa nay đều có chung một khắc khoải, đó là kiếm tìm con đường để “thành nhân”. Có thể nói đó là con đường nối liền giữa nguồn gốc và đích đến của kiếp nhân sinh.
Con người thường quan niệm bình an là tình trạng “yên ổn”. Về đời sống cá nhân thì đó là một cuộc sống yên lành, không đau ốm, tật bệnh, không bị tai ương hay hoạn nạn...
Vô cảm là một tiêu cực tồi tệ trong đạo đức. Vô cảm thuộc về cái tâm. Cái tâm thuộc về tâm linh, nhưng được diễn tả ở trái tim, nên hay gọi là trái tim cho dễ hiểu.
Người vô cảm là người có trái tim chai cứng.
Hậu quả của vô cảm trong đạo đức là rất nghiêm trọng. Xin đưa ra vài cảnh báo của Chúa được ghi trong Phúc Âm.
Trước hoàn cảnh khốn khổ của người khác, nếu chúng ta cảm nhận được sự khốn khổ của họ bằng tình thương xót của ta, thì đó là cảm thương. Ta đau cái đau của họ. Ta khổ cái khổ của họ. Ta và họ có sự đồng cảm. Sự đồng cảm là một tình thương liên đới. Tình thương liên đới ấy có những rung cảm trong tim. Cả đến ruột gan nhiều khi cũng bị chấn động.