Lúc này là đầu năm. Lòng tôi rộn ràng. Tôi khao khát những gì có thể mang lại cho tôi hạnh phúc. Với tâm thức đó, tôi cầu xin Đức Mẹ.
Mấy ngày này, tôi rất mệt, Ðức Mẹ ở bên tôi, Mẹ lo cho tôi về mọi nhu cầu trong mọi lãnh vực. Tất cả những gì Mẹ lo cho tôi đều được Mẹ thực hiện trong thầm lặng.
Hôm nay là kỷ niệm ngày tôi được thụ phong linh mục. Thế là đã 66 năm rồi. Ðể tạ ơn Chúa, tôi tha thiết nói với Chúa lời này: “Lạy Chúa, xin thương cứu con cho khỏi mọi sự dữ”.
Càng về cuối đời, tôi càng cảm nhận rõ điều này: Tĩnh tâm là một nhu cầu và là một niềm vui.
Tết, tôi thường nhận được rất nhiều lời chúc. Các lời chúc ấy đều tốt đẹp và đến từ nhiều người, thuộc nhiều nơi và từ nhiều màu sắc văn hóa, chính trị, tín ngưỡng. Tôi xin trân trọng cảm ơn tất cả.
Tôi may mắn được gặp Ðức Giáo Hoàng Bênêđíctô 16 nhiều lần, khi ngài còn là Hồng Y.
Mấy ngày nay, mắt tôi mờ hẳn. Sự kiện đó gây nhiều khó khăn cho tôi trong việc đọc sách và viết lách.
Nên các tân linh mục được chịu chức hôm nay cần mang một dấu ấn đặc biệt, giúp cho mình được lên đường phục vụ một cách có ý thức đặc biệt.
Rất nhiều lần, vì đau khổ quá, tôi cảm thấy mình ước mong được sớm về với Chúa. Tôi trình bày ước mong đó của tôi cho Đức Mẹ
Tôi thường được Chúa báo thức một cách mạnh mẽ. Nội dung báo thức là những Lời Chúa xưa đã nói với các môn đệ của Ngài: “Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban cho các con sự bình an của Thầy” (Ga 14,27a).
Đức Mẹ khuyên dạy tôi, cầu xin Chúa ban cho tôi và cho mọi môn đệ Chúa ơn khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, nhất là trong tình hình đầy phức tạp hiện nay.
Dù với kinh Linh hồn tôi tung hô Chúa, dù với kinh Mân Côi, điều quan trọng tôi thực hiện là tôi bám chặt lấy Đức Mẹ.