Lúc này hơn bao giờ hết Ðức Mẹ khuyên dạy tôi hãy tỉnh thức và cầu nguyện thật nhiều. Bởi vì thử thách sẽ nhiều và rất khủng khiếp.
Mấy ngày này, tôi rất mệt, Ðức Mẹ ở bên tôi, Mẹ lo cho tôi về mọi nhu cầu trong mọi lãnh vực. Tất cả những gì Mẹ lo cho tôi đều được Mẹ thực hiện trong thầm lặng.
Hôm nay là kỷ niệm ngày tôi được thụ phong linh mục. Thế là đã 66 năm rồi. Ðể tạ ơn Chúa, tôi tha thiết nói với Chúa lời này: “Lạy Chúa, xin thương cứu con cho khỏi mọi sự dữ”.
Càng về cuối đời, tôi càng cảm nhận rõ điều này: Tĩnh tâm là một nhu cầu và là một niềm vui.
Tình hình lúc này là rất phức tạp. Tình hình càng phức tạp, thì sống đạo càng cần phải biết linh động, trong ơn khôn ngoan của Chúa Thánh Thần.
Thực sự, tôi chẳng là gì, tôi chẳng đáng gì, chỉ có những yếu đuối, thế mà tôi vẫn được Chúa thương cho tôi tin. Tôi được Chúa yêu thương tôi với hoàn cảnh riêng tư của tôi.
Tôi không đi một mình. Tôi đi với một cộng đoàn đông đảo. Trong suốt chuyến đi, tôi được Ðức Mẹ dạy tôi là hãy làm chứng cho Chúa bằng hai việc này.
Tôi đem nhu cầu đó trình bày với Ðức Mẹ. Ðức Mẹ trả lời: Mẹ đã và đang an ủi những ai hoán cải mình, để theo Mẹ sống lời “Xin vâng”.
Ðức Mẹ dẫn tôi vào trú ẩn nơi chính trái tim của Mẹ. Khi tôi trú ẩn nơi trái tim Mẹ, thì kết quả đầu tiên tôi nhận được đó là tôi cứu được niềm tin của tôi.
Bằng nhiều cách, Ðức Mẹ cho tôi thấy những vực sâu mà nhiều người hiện giờ đang bị chìm trong đó. Những vực sâu đó là những khốn khổ trong cuộc sống lúc này.
Sáng nay, Chúa Giêsu đến gặp tôi. Chúa hỏi: Con muốn Cha làm gì cho con? Tôi nhìn Ðức Mẹ, thì Ðức Mẹ gợi ý cho tôi là: Hãy xin Chúa cứu con khỏi tội lỗi trong con.
Chúng ta hay có nhiều hình thức đề cao tự hào, tự mãn, tự khoe mình là hơn người khác.