Tâm tình tu sĩ phục vụ bệnh nhân Covid-19: Gia đình mới

Có một nơi họ yêu thương nhau; nơi đó có tình bạn, tình anh em, tình yêu được thể hiện; một nơi tuy nguy hiểm giữa sự sống và chết nhưng vẫn có tiếng cười; một nơi dù có xa lạ đến mấy rồi cũng thân nhau… Nơi đó có những con người có trái tim mềm, trái tim biết yêu thương ngày đêm dấn thân. Đó là các y bác sĩ nơi tuyến đầu chăm sóc, chữa trị bệnh nhân F0 mà tôi đã làm việc chung được tròn 30 ngày. Một tháng là khoảng thời gian tương đối ngắn nhưng để lại nhiều kỉ niệm đẹp đáng trân quý.

Những ngày đầu, nhìn thấy mọi người mặc trên người bộ đồ bảo hộ kín mít, chỉ nhận ra nhau qua dáng đi, cặp mắt và những dòng chữ ghi trên lưng: Bs Toàn, Bs Hằng, ĐD (điều dưỡng) Mai, ĐD Tân, ĐD My, ĐD Hà, ĐD Đạt… Những cái tên đó cùng chúng tôi gắn bó trong suốt một tháng. Ban đầu trên lưng các tình nguyện viên (TNV) chúng tôi cũng có các dòng chữ TNV Sơ này thầy kia rồi dần quen thì chúng tôi không cần ghi lên áo thì cũng biết ai là ai.

Nhớ lại hôm đầu tiên vô phòng bệnh, có chị điều dưỡng nào đó tưởng tôi là điều dưỡng nên nhờ lấy các thiết bị y tế khi bệnh nhân sắp ngưng thở thì tôi chỉ biết đứng nhìn thì chị ấy hiểu là TNV. Cũng hôm đó, tôi thấy họ cật lực để cứu sống bệnh nhân. Có một ca bệnh sắp ngưng thở thì cả ca trực gần hết các anh chị tập trung lại để cấp cứu cho bệnh nhân, người thì lấy bình ôxy, người thì lấy các dụng cụ y tế khác. Riêng TNV chúng tôi thì chỉ biết đứng quan sát, cầu nguyện trong lo sợ, sợ họ sẽ chết. Mọi cố gắng của các anh chị đã được đền đáp, bệnh nhân đã qua được cơn nguy hiểm. Vừa xong ca đó thì các anh chị tiếp tục công việc đang làm dở dang lúc nãy, rồi bất chợt nghe tiếng một anh chị nào đó la lên “giường số… sắp…” thế là việc cấp cứu lại diễn ra như thế. Với sự nỗ lực tận tâm của các anh chị thì bệnh nhân qua được cơ nguy kịch. Tuy vậy, cũng có lúc phải bó tay vì sự hữu hạn của con người. Tại khu Hồi sức, việc đó vẫn diễn ra hằng ngày như thế, vì ở nơi này, các bệnh nhân đa số hôn mê, chỉ số ít còn nói chuyện được. Niềm vui lớn nhất của mọi người không phải là bệnh nhân được chuyển lên các khoa trên, nghĩa là bệnh tình đã nhẹ hơn.

Trong khoa này, có nhiều y bác sĩ của bệnh viện nhân dân Gia Định là người Công giáo nên gặp chúng tôi cứ gật đầu “chào thầy, chào sơ”, rồi từ đó tất cả mọi người dù Công giáo hay không cũng đều gật đầu chào chúng tôi như thế. Trong phòng bệnh lạ lắm, cứ mỗi khi có bệnh nhân nguy kịch là các anh chị đều nói chúng tôi đọc kinh cầu nguyện cho bệnh nhân. Bác sĩ Toàn là người hay nói tôi cầu nguyện cho bệnh nhân, đặc biệt là giường số 3 sức khỏe không ổn định. Vì mọi người hiểu lúc đó chỉ còn có cầu nguyện là tốt nhất. Khi chúng tôi làm việc lâu mà chưa thấy ra ngoài thì có tiếng nói “ra nghỉ đi thầy, ra nghỉ đi sơ” và điệp khúc đó vẫn lặp đi lặp lại trong mỗi ca trực. Chúng tôi rất trân quý tình cảm của các anh chị đã dành cho chúng tôi.

Nhớ lại ngày đầu vào phòng bệnh, chúng tôi thật sự không biết phải làm việc gì. Chúng tôi không có chuyên môn y tế, thấy mình vô dụng trong chốn này. Và rồi được sự hướng dẫn của các anh chị thì chúng tôi biết mình phải làm gì nên các buổi sau làm việc chuyên nghiệp hơn, khi xong việc vệ sinh lau dọn thì cùng anh chị thay ga gường, thay tã... Có chị ĐD Mai tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng thay rất nhanh lẹ, khi tôi khen chị làm giỏi thì chị nói “đó là bài học đầu tiên khi vô nghề điều dưỡng”. Có anh ĐD Tân nhiệt tình, nhanh lẹ, biết cách nói chuyện cho để bệnh nhân nằm im, không đi lung tung hoặc tháo dây tháo ống thở ra, rất nguy hiểm…

Gặp gỡ, tiếp xúc lâu ngày rồi dần quen thân từ lúc nào không hay. Qua trò chuyện mới biết được có nhiều y bác sĩ cũng là giáo lý viên. Tôi có nghe bác sĩ trẻ kia hỏi một sơ là “ở đâu”, rồi bác sĩ nói “em cũng ở gần đó, em đi dạy giáo lý ở nhà thờ”. Ở đây có Bs Toàn rất thích thần học, hay hỏi tôi về thần học và dự định đăng ký học thần học tại Học viện Thần học La San sau khi dịch bệnh chấm dứt. Lứa tuổi chúng tôi chênh lệch nhau không nhiều nên tình bạn nảy nở từ lúc nào đó, những con người xa lạ bỗng trở nên quen thân.

Có lẽ ở nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết, người ta trở nên dễ thương, biết quý trọng và yêu thương nhau, không có sự ganh đua, tranh giành, được mất. Nơi đó cần có sự quan tâm, động viên, an ủi nhau vượt qua khó khăn. Công việc tuy mệt nhọc, vất vả nhưng khi có tiếng cười thì đã xóa bớt đi phần nào. Tôi nhớ có một chị điều dưỡng khi nhân viên trong khoa được phát khẩu trang mang về khu nhà ở để dùng thì chị cũng dành phần cho chúng tôi vì ở đây, chúng tôi là gia đình, là anh chị em.

Ở đây, chúng tôi có một khu ngồi chờ giao ca, mỗi khi chuẩn bị vào ca mới hay ca trực trước đi ra đều đến đó để ngồi nghỉ, dùng cơm, uống nước... Thời gian đầu, Bệnh viện Hồi sức Covid-19 mới thành lập thì có mạnh thường quân gởi cho nước uống đóng chai, sữa, trái cây và nhiều thứ khác. Rồi dịch bệnh kéo dài, những thứ trên cũng không còn, dường như mỗi thứ đều hạn hẹp, chỉ còn nước uống đóng thùng, sữa với nước đóng chai rất hạn chế nên mỗi khi đi làm thì tôi ôm theo thùng sữa hoặc thùng nước uống đóng chai, đem vô bỏ vô tủ lạnh. Hết ca trực ra thì mọi người có những thứ lạnh đó uống, rất thích mà không biết từ đâu mà có. Lâu lâu có nước ép trái cây thì tôi cũng mang qua đây mời các anh chị dùng. Chúng ta là anh chị em, là gia đình nên có gì cùng san sẻ cho nhau.

Có một chị ĐD của bệnh viện bị nhiễm, chị ĐD Mai với anh ĐD Đạt rủ nhau đi thăm. Tôi và sơ cùng ca trực xin đi theo, gặp mặt, chị ấy mừng lắm, mấy anh chị thăm hỏi, chuyện trò động viên nhau vượt qua. Nhờ xin đi theo nên từ đó tôi biết đường đi thăm bệnh ở các khoa khác mỗi khi rảnh. Vài ngày trước khi chúng tôi kết thúc đợt 1 trở về thì có một chị ĐD bị nhiễm. Chị ĐD Phụng huy động toàn bộ chúng tôi đến phòng bệnh làm vệ sinh sạch sẽ để chị ấy dưỡng bệnh. Thấy cảnh các thầy với sơ làm về sinh nơi dưỡng bệnh cho mình, chị cảm động lắm. Có lẽ nhờ vậy nên chị đã sớm khỏi và quay lại làm việc.

Ngày cuối cùng làm việc ở bệnh viện, tôi đến bên các anh chị nói lời chia tay. Gắn bó nhau nơi ranh giới sống chết này chắc hẳn để lại trong mỗi người nhiều kỷ niệm. “Thầy xin bề trên ở lại đi”; “các thầy các sơ đi về bình an, hẹn gặp lại”… những câu nói tạm biệt nhau. Sau cùng, chúng tôi chụp với nhau tấm hình kỷ niệm, dù còn thiếu nhiều gương mặt thân thương.

Dấu chỉ để nhận ra con cái của Chúa là “anh em yêu thương nhau”. Nơi đây, tôi đã nhận ra các anh chị em chúng ta là anh chị em của nhau bởi dấu chỉ tình thương. Xin cám ơn tình yêu của anh chị đối với bệnh nhân, tình yêu và sự quý trọng của anh chị đối với chúng tôi. Xin Chúa chữa lành cho các anh chị đã nhiễm bệnh, xin chữa lành cho tất cả các bệnh nhân, xin cho cơn dịch bệnh chấm dứt để anh chị được trở về cùng gia đình, để trở về với cuộc sống bình thường mới và với cái hẹn chúng ta sẽ được gặp lại nhau.

Tu sĩ Antôn Chung Chí Tâm, dòng La San

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Thánh tích thánh Carlo Acutis đến Việt Nam
Thánh tích thánh Carlo Acutis đến Việt Nam
Sáng ngày 30.9.2025, tại Trung tâm mục vụ đã diễn ra buổi đón nhận thánh tích thánh Carlo Acutis. Thánh tích hạng nhất của Thánh Carlo Acutis, bao gồm các sợi tóc của ngài, được chính thức trao cho Tổng Giáo phận TPHCM, Xuân Lộc, Nha Trang.
Nối kết đạo đời
Nối kết đạo đời
 Phường Tân Hòa, TPHCM, một đơn vị hành chính mới được thành lập trên cơ sở sáp nhập ba phường 6, 8 và 9 của quận Tân Bình cũ, là nơi sinh sống của hơn 61.000 người trên diện tích khoảng 2.67km2.
Thú vị tên gọi những xứ đạo “họ Tân”
Thú vị tên gọi những xứ đạo “họ Tân”
Tổng Giáo phận TPHCM có 23 xứ đạo với tên gọi bắt đầu bằng chữ “Tân”. Mỗi danh xưng gắn liền với lịch sử thành lập, cùng nguyện ước, niềm hy vọng về những điều tốt đẹp trên hành trình chọn nơi an cư.
Thánh tích thánh Carlo Acutis đến Việt Nam
Thánh tích thánh Carlo Acutis đến Việt Nam
Sáng ngày 30.9.2025, tại Trung tâm mục vụ đã diễn ra buổi đón nhận thánh tích thánh Carlo Acutis. Thánh tích hạng nhất của Thánh Carlo Acutis, bao gồm các sợi tóc của ngài, được chính thức trao cho Tổng Giáo phận TPHCM, Xuân Lộc, Nha Trang.
Nối kết đạo đời
Nối kết đạo đời
 Phường Tân Hòa, TPHCM, một đơn vị hành chính mới được thành lập trên cơ sở sáp nhập ba phường 6, 8 và 9 của quận Tân Bình cũ, là nơi sinh sống của hơn 61.000 người trên diện tích khoảng 2.67km2.
Thú vị tên gọi những xứ đạo “họ Tân”
Thú vị tên gọi những xứ đạo “họ Tân”
Tổng Giáo phận TPHCM có 23 xứ đạo với tên gọi bắt đầu bằng chữ “Tân”. Mỗi danh xưng gắn liền với lịch sử thành lập, cùng nguyện ước, niềm hy vọng về những điều tốt đẹp trên hành trình chọn nơi an cư.
Khiết Tâm Ðức Mẹ Nha Trang mở phòng khám Ðông y
Khiết Tâm Ðức Mẹ Nha Trang mở phòng khám Ðông y
Đáp lại lời mời gọi của Năm Thánh 2025 - Năm của niềm hy vọng, dòng Khiết Tâm Đức Mẹ Nha Trang đã hiện thực hóa thao thức mục vụ của mình bằng việc vừa mở một phòng khám Đông y tại giáo xứ Hòa Tân, nhằm chia sẻ và...
Hội thảo thánh nhạc “100 Năm Dòng Chúa Cứu Thế - Hát khen Thiên Chúa giữa lòng đời”
Hội thảo thánh nhạc “100 Năm Dòng Chúa Cứu Thế - Hát khen Thiên Chúa giữa lòng đời”
Tối 20.9.2025, tại hội trường thánh Anphongsô (38 Kỳ Đồng, phường Nhiêu Lộc, TPHCM), tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam đã tổ chức buổi hội thảo thánh nhạc với chủ đề “100 năm Dòng Chúa Cứu Thế - Hát khen Thiên Chúa giữa lòng đời”.
Sứ mệnh cộng tác của người giáo dân
Sứ mệnh cộng tác của người giáo dân
Sứ mệnh cộng tác của người giáo dân là một trong những nội dung trọng tâm của Công đồng Vatican II, và vừa được làm nổi bật lại qua hai đại hội của Ủy ban Giáo dân và Ủy ban Mục vụ Gia đình tại Việt Nam.
Đức Bà Cồn Trên
Đức Bà Cồn Trên
Lặng lẽ nơi cực tây vùng cù lao Giêng, nhà thờ Ðức Bà Cồn Trên (xã Cù Lao Giêng, An Giang) là chốn lui tới của bao người mang lòng sùng kính Ðức Mẹ.
Thắp lửa tri thức
Thắp lửa tri thức
Caritas hạt Tân Định, Tổng giáo phận TPHCM đã tổ chức buổi trao học bổng cho hơn 33 em học sinh các cấp vào tối ngày 18.9.2025.
Cha Đắc Lộ và Chân phước Anrê Phú Yên
Cha Đắc Lộ và Chân phước Anrê Phú Yên
Cuộc đời và gương sáng của hai chứng nhân đức tin cha Đắc Lộ và Chân phước Anrê Phú Yên chính là tâm điểm của buổi hội thảo do Tòa Giám mục Qui Nhơn tổ chức ngày 22.9.2025 tại Chủng viện Qui Nhơn.