Tác giả Fabiana Santos chia sẻ kinh nghiệm “hạ hỏa” trẻ con trong một bài viết trên trang tin Aleteia:
“Tôi không đọc sách tâm lý về con trẻ, cũng như không tham dự các khóa học giúp tránh, dừng, hoặc kết thúc những cơn cáu giận của trẻ. Nhưng tôi có kinh nghiệm với đứa con gái 5 tuổi của mình. Tôi thực sự muốn chia sẻ điều đã thực hiện gần đây, để mọi người có thể thay đổi bọn nhóc khi chúng cứ khăng khăng đòi làm một việc gì đó không đáng.
Đầu tiên, tôi cần phải kể cho các bạn một câu chuyện. Con gái tôi bắt đầu đi mẫu giáo và cô bé hơi lo lắng. Con bé cho rằng nó không thể theo kịp. Và thái độ con bé thể hiện ở nhà: ngày càng tỏ ra cáu gắt với mọi thứ, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất. Theo gợi ý của nhà trường, tôi gặp nhà tâm lý học trẻ em để Alice (tên con gái tôi) có thể nói ra mọi điều làm con bé bực bội với hy vọng mọi thứ trở nên bớt căng thẳng.
Trong số các lời khuyên mà nhà tâm lý Sally Neuberger nói với chúng tôi, có một điều mà tôi rất tâm đắc, mặc dù nó rất đơn giản. Chuyên gia Neuberger giải thích với chúng tôi rằng chúng ta cần tạo cho trẻ cảm giác được tôn trọng trong việc thừa nhận cái điều mà chúng đang cảm thấy. Vì thế, vào thời điểm khủng hoảng, bất kể vì lý do gì, chúng ta cần giúp những đứa trẻ từ 5 tuổi trở lên suy nghĩ và tìm ra điều đang xảy ra với chúng. Khi chúng ta thừa nhận điều mà chúng đang trải qua, và cùng tham gia vào việc giải quyết vấn đề, chúng ta có thể giải tỏa được cơn cáu giận của chúng.
Cụ thể hơn: khi cơn cáu giận bắt đầu, có thể là do cánh tay búp bê bị rớt ra, hay đến giờ đi ngủ, hoặc chúng không muốn làm bài tập hay công việc vặt..., bất kể lý do, chúng ta hãy hỏi câu hỏi sau, nhìn thẳng vào trẻ và giữ giọng bình tĩnh: “Đây là chuyện lớn, chuyện thường thường hay là chuyện nhỏ?”.
Mỗi lần tôi hỏi con gái và nghe trả lời, chúng tôi đều tìm ra một cách giải quyết vấn đề, bắt đầu từ nhận thức của Alice về nơi để tìm ra giải pháp. Một chuyện nhỏ thì luôn luôn đơn giản và nhanh chóng được giải quyết. Một số chuyện con bé nghĩ là “thường thường”, thì chúng tôi xem xét, nhưng không giải quyết ngay, và Alice cần phải hiểu có một số vấn đề cần phải có thời gian. Nếu một chuyện mà con bé coi là nghiêm trọng, dù rằng chúng không là gì đối với chúng ta, nhưng bạn cần phải nói về vấn đề đó nhiều hơn với trẻ và giúp chúng hiểu rằng có những điều không đi đúng với cách mà chúng muốn.
Tôi đơn cử một ví dụ với con gái mình. Trong một lần, chúng tôi chọn quần áo đến trường cho Alice. Con bé thường quan trọng hóa vấn đề quần áo, đặc biệt là khi thời tiết bên ngoài lạnh hơn. Cụ thể nhóc muốn mặc một cái quần yêu thích, nhưng nó lại đang nằm trong máy giặt. Con bé bắt đầu xịu mặt xuống, và tôi hỏi: “Alice, đây là chuyện lớn, chuyện thường thường hay là chuyện nhỏ?”. Con bé nhìn tôi bẽn lẽn và trả lời nhỏ giọng: “Dạ nhỏ”. Và tôi một lần nữa giải thích với Alice rằng đây là một chuyện nhỏ. Tôi yêu cầu con bé đề nghị cách giải quyết vấn đề này (tôi đã học được một điều quan trọng là cần cho trẻ có thời gian để suy nghĩ và trả lời). Cuối cùng nhóc nói: “Mình chọn một cái quần khác”. Tôi thêm vào: “Con có nhiều quần để chọn đấy”. Alice mỉm cười và đi lấy một cái quần khác. Tôi khen bé đã giải quyết được “chuyện nhỏ”, và dĩ nhiên, đặc biệt nhấn mạnh “giải pháp” của Alice.
Tôi không nghĩ có bất kỳ chìa khóa kỳ diệu nào trong việc nuôi dạy con cái. Với tất cả sự chân thành, tôi thật sự mong muốn chia sẻ điều này với các bạn và hy vọng nó giúp ích cho mọi người”.
Minh Hùng (chuyển ngữ)
Bình luận