Chị là người dân tộc Khmer sống trong xóm nghèo của tôi, thiệt thà, chân chất. Không ruộng đất, không chữ và chẳng nghề, khi việc đốn củi và mò tôm tép còn “thịnh”, chị cùng cả xóm mưu sinh ngoài nắng gió. Giờ không thể làm được nữa vì rừng đóng cửa từ lâu và tôm tép trong ao, vuông cũng có chủ, không ai được phép bén mảng đến.
Chị cùng mấy cô dì trong xóm quang gánh bán trái cây dạo khắp nơi, nhưng vẫn không đủ sống nên lại nhận làm thêm việc rang gạo cho người ta nấu cháo bán. Muốn cháo ngon, chín đều và nhuyễn mà màu sắc đẹp, không thể không rang gạo trước, rang từ từ từng nhúm dưới lửa củi vừa phải cho gạo vàng đều mà không khét dù một hạt.
Sáng nay chị khoe: “Hồi hôm mình rang được 50 ký gạo, công 200.000 đồng”. Tôi buột miệng: “Ngon rồi, tới hai trăm!”, nhưng chợt nhận ra mình lỡ lời, bởi rang tới 50 ký lô gạo, bao nhiêu nhúm nhỏ! Có khi gần suốt đêm chứ chẳng chơi, sáng lại quảy gánh trái cây ra đường... Chị bảo: “Mừng vì có tiền, nhưng... nóng và mệt quá! Phải ráng rang cho hết gạo, không nghỉ, xong mới thấy đuối”.
Số tiền công ấy, có thể với mấy bạn trẻ sành điệu, không đủ để “tám” điện thoại di động mấy ngày, song với chị, lớn lắm, bằng tiền lời mấy ngày đi bán rong ruổi trên đường. Tôi chạnh lòng.
Nồi cháo thịt có hạt gạo vàng vàng đều đặn của quán cháo đầu hẻm có phần sức của chị bán hàng rong này. Mỗi lần ăn, tôi lại thấm thía hơn giọt mồ hôi của người lao động nghèo. Thật không đơn giản để có hai trăm nghìn!
NGUYỄN THÀNH CÔNG (Bạc Liêu)
Bình luận