Những ngày nhà giáo buồn

Xin đừng hiểu lầm là ngày 20/11 buồn vì cô giáo không có quà, không nhận được lời chúc mừng. Xưa, lúc tôi là giáo viên trung học, ngày này rất vui. Tôi vẫn nói cùng học trò mình rằng món quà ý nghĩa nhất các em dành cho thầy cô chính là thuộc bài, chăm học. Dạy Anh văn, nên học trò hay tặng thiệp kèm những lời chúc bằng tiếng Anh tự các em nghĩ ra. Những câu từ mộc mạc, đôi lúc sai ngữ pháp ấy vẫn khiến tôi ngập tràn hạnh phúc.

Về hưu, thỉnh thoảng học trò vẫn ghé thăm tôi, không phải đợi ngày nhà giáo. Chỉ cần một dòng tin nhắn hẹn, tôi đều sắp xếp gặp các em. Tôi hãnh diện vì có những đứa học trò dễ thương, luôn quý mến mình.

ngaynhagiao.jpg (63 KB)
Những lần gặp lại còn nhiều thầy trò

Cách nay hơn 3 thập niên, tôi nhận được thư của Hội cựu sinh viên Đại học Sư phạm kỹ thuật Thủ Đức các khóa từ 71-75 mời họp mặt trước ngày nhà giáo. Chúng tôi vui sướng về trường sau hơn 20 năm tốt nghiệp, gặp lại bạn bè, thầy cô cũ. Và cũng từ đó, cứ trước ngày 20/11 tôi đều chuẩn bị hoa, cùng hùn tiền chiêu đãi thầy cô, ôn nhắc chuyện ngày xưa. Mọi người đều vui vẻ xiết bao…

Ngoài số ít là doanh nhân, chúng tôi đa số là giáo viên cấp 3, cao đẳng nghề, có cả người đang dạy đại học. Đúng ngày 20/11, chúng tôi thường bận ở trường của mình, nên trước hay sau, miễn có dịp gặp gỡ nhau, thăm hỏi thầy cô giáo cũ là được.

Một khoảng thời gian dài, tôi luôn có cơ hội được nói lời tri ân với thầy cô, nhận lời chúc từ học trò mình. Nhưng rồi thầy cô dần vắng vài người. Hỏi ra thầy Y bị tai biến đang nằm tại nhà, không thích ai đến thăm hay làm phiền; cô H bị đột quỵ… Năm sau hay tin cô T, thầy X đã qua đời… Bạn bè cũng thế, mỗi năm càng thưa người. Có bạn bệnh nặng nằm liệt giường, có đứa đang vô hóa chất đến tiều tụy. Rồi có người đã mất, thầy cô cũng từ giã cuộc đời… Từ bữa tiệc trên 10 bàn mỗi năm, về sau còn 5 bàn, và rồi chỉ là chiếc bàn dài kê lại. Từ hơn 100 người gồm thầy cô, học trò, chỉ còn vài chục người. Có năm vỏn vẹn mười mấy người…

Sau này, anh chủ tịch hội cựu sinh viên không còn tổ chức họp mặt. Tôi điện hỏi, giọng anh buồn buồn: Bọn mình là học trò mà qua hàng 7 rồi, thì thầy cũng hàng 9. Chẳng muốn nhắc thực tế phũ phàng, rằng được mấy người mạnh khỏe đâu, không bệnh này cũng bệnh kia. Giờ không thể tổ chức được vì chẳng còn mấy ai nữa…

Và hơn 10 năm nay, ngày nhà giáo tôi rất buồn.

Nguyễn Ngọc Hà

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Một cái nắm tay…
Một cái nắm tay…
Tôi hình như chưa từng thấy ba má mình nắm tay nhau. Có lẽ, những vất vả mưu sinh cùng bao thăng trầm của gia đình đã khiến cho cử chỉ ấy mai một. Hoặc là ba má tôi chẳng hề có thói quen ấy.
“Vâng lời Thầy con thả lưới"
“Vâng lời Thầy con thả lưới"
Hằng năm, vào dịp lễ kính hai thánh Phêrô - Phaolô, những ngư dân thuộc giáo phận Phan Thiết có truyền thống tề tựu về tham dự thánh lễ làm phép ghe, thuyền. Họ cùng con thuyền của mình mong ước một năm bình an, thuận lợi khi ra khơi...
Áo dài chụp ảnh rộn ràng sắc Xuân
Áo dài chụp ảnh rộn ràng sắc Xuân
Hằng năm, cứ khoảng từ sau lễ Giáng Sinh đến cận Tết Nguyên đán là các cửa tiệm cho thuê áo dài và phụ kiện lại được dịp vào mùa. Ðó là mùa “làm đẹp” tấp nập nhất trong năm.
Một cái nắm tay…
Một cái nắm tay…
Tôi hình như chưa từng thấy ba má mình nắm tay nhau. Có lẽ, những vất vả mưu sinh cùng bao thăng trầm của gia đình đã khiến cho cử chỉ ấy mai một. Hoặc là ba má tôi chẳng hề có thói quen ấy.
“Vâng lời Thầy con thả lưới"
“Vâng lời Thầy con thả lưới"
Hằng năm, vào dịp lễ kính hai thánh Phêrô - Phaolô, những ngư dân thuộc giáo phận Phan Thiết có truyền thống tề tựu về tham dự thánh lễ làm phép ghe, thuyền. Họ cùng con thuyền của mình mong ước một năm bình an, thuận lợi khi ra khơi...
Áo dài chụp ảnh rộn ràng sắc Xuân
Áo dài chụp ảnh rộn ràng sắc Xuân
Hằng năm, cứ khoảng từ sau lễ Giáng Sinh đến cận Tết Nguyên đán là các cửa tiệm cho thuê áo dài và phụ kiện lại được dịp vào mùa. Ðó là mùa “làm đẹp” tấp nập nhất trong năm.
Góc bình yên ở làng phong Qui Hòa   
Góc bình yên ở làng phong Qui Hòa  
Làng phong Qui Hòa (Qui Nhơn) đã trải qua gần một thế kỷ hiện diện. Nơi đây trước kia được các tu sĩ Công giáo xây dựng nhằm giúp những người mắc bệnh phong có nơi chữa trị, sinh sống.
Bước trên đường hy vọng
Bước trên đường hy vọng
Người ta nói gen Z là thế hệ dễ tổn thương. Mỗi lúc như thế, không hiểu sao tôi lại cầm lên quyển “Đường Hy Vọng” - cuốn sách chứa đầy kỷ niệm, tôi mượn được từ người anh cùng cơ quan, để mong tìm thấy chút hy vọng trong...
“Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà“
“Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà“
Tâm trạng này đâu khó chia sẻ, bởi ai cũng từng gặp trong chính mình, đó là ham đi, càng xa càng tốt, rồi cuối cùng mệt nhoài. Nôn nao chuẩn bị cho hành trình, hồi hộp háo hức, để rồi khi đến chốn mong đợi, lại muốn bỏ về....
Ước mơ đưa nghệ thuật Việt Nam  ra thế giới
Ước mơ đưa nghệ thuật Việt Nam ra thế giới
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, người phụ nữ đa tài Nguyễn Thị Xuân Phượng (sinh năm 1929 tại Huế) sẽ bước vào tuổi 96.
Món quà nâng đỡ tâm hồn
Món quà nâng đỡ tâm hồn
Đây là những tràng chuỗi Mân Côi do các nữ tu hội dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết trao tặng người nghèo, người khuyết tật, như một món quà ủi an, nâng đỡ tinh thần.
Những đêm tối trong cuộc đời
Những đêm tối trong cuộc đời
Sau khi bán thầy mình và nhận ra sai lầm, Giuđa rơi vào tuyệt vọng, không tìm được lối đi mới cho tương lai. Ông như bị áng mây đen bao phủ. Ðêm đối với ông là những dằn vặt đau khổ, những câu hỏi vì sao mình đã phản...