Thời kỳ này đang như bầu trời u ám. Ðâu đâu cũng lo chống đại dịch. Ngay mấy ngày Tết cũng như chìm trong dòng thời sự lo buồn.
Ngay từ rất nhỏ, tôi đã cầu nguyện. Hồi đó, đối với tôi, cầu nguyện là nép mình và hòa mình vào cộng đoàn. Cộng đoàn là gia đình. Cộng đoàn gia đình làm phép lành cho tôi.
Ðược sự hướng dẫn của đức tin, tôi tin chắc chắn tôi được Chúa gọi về với Chúa đang ngự trên trời, tôi sẽ được theo Mẹ mà lên trời.
Ðức Thánh Cha tiễn chân tôi tới cửa phòng ăn. Rồi đột nhiên ngài nói: “Xin đợi tôi một chút”. Một phút sau, ngài trở lại, tay cầm một hộp nhỏ. Mở hộp ra, ngài trao cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng, đó là quà kỷ niệm.
Sự gần gũi Chúa dành cho tôi làm cho tôi cảm nhận: “Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4, 8)
Tôi đang sống trên Quê Hương Việt Nam có nhiều biến cố trọng đại. Với cái nhìn của đức tin, tôi rất mừng, khi thấy Chúa đã và đang làm nơi đây những sự lạ lùng.
Tôi sắp vào tuổi 95. Cuộc đời 95 tuổi là một thời gian tương đối dài. Thời gian dài đó đã dạy tôi một điều quan trọng, đó là: Tôi không làm chủ thời gian. Không ai làm chủ thời gian. Chỉ Chúa mới làm chủ thời gian.
Khi tôi để mình được tình xót thương Chúa ấp ủ qua rất nhiều nguồn tình thương như thế, tôi mới thấy sự ấm áp của tình xót thương Chúa dành cho tôi quả là huyền diệu, quả là lạ lùng.
Sáng 23.1, Ðức cha Giuse Nguyễn Tấn Tước, Giám mục giáo phận Phú Cường, đã chủ sự lễ đặt viên đá đầu tiên và làm phép công trường xây dựng nhà nguyện của tỉnh dòng Thừa Sai Ðức Tin Việt Nam.
Ðể thể hiện ước mong đó, sáng sớm ngày đầu năm, tôi cố gắng đến cầu nguyện trước tượng thánh Giuse trong sân Tòa Giám mục Long Xuyên. Tượng chỉ cách phòng tôi vài chục thước.
Mới rồi, Ðức Giáo Hoàng Phanxicô kêu gọi Hội Thánh toàn cầu hãy đặc biệt hướng năm mới 2021 về Thánh Giuse.
Hãy sám hối, nhất là về mọi lỗi lầm và thiếu sót trong lãnh vực Khiêm nhường.