GIÊRUSALEM, NGÀY …
Cha kính mến,
Hôm nay vị tôn sư già khả kính mở tiệc đãi khách. Chỉ có một mình con là con nít, được ngồi đồng bàn với các ngài. Thức ăn đầy bàn. Các ngài lấy đồ ăn cho con đầy cả đĩa, mà con ăn chẳng được bao nhiêu. Ai nấy đều thương con như con cháu, thậm chí còn trân trọng con như một sứ ngôn tí hon. Các ngài bắt con trả bài về Kinh Thánh. Các ngài đua nhau đặt câu hỏi. Ban đầu con bị khớp. Nhưng sau một giây cầu nguyện với Cha. Con thấy Thần Khí của Cha lan tỏa khắp người con. Con trả lời vanh vách đâu vào đó…
- Này cháu, tại sao Đavít bé tí mà lại đánh thắng tên khổng lồ Gôliát ?
– Thưa, tại Gôliát tự cao tự đại, còn Đavít thì biết nương tựa vào Giavê.
- Tại sao Giavê bỏ rơi dân của Ngài nhiều lần và trao cho xiềng xích của dân ngoại ?
– Thưa, Giavê không bỏ rơi dân của Ngài. Chính dân này đã bỏ Ngài.
- Tại sao Giavê không tiêu diệt dân ngoại cứ để dân ngoại áp bức con cái của mình ?
– Thưa, bởi vì dân ngoại cũng là con của Ngài.
- Trong Sách Thánh, Giavê chỉ gọi Ítraen là con của Ngài mà thôi. Tại sao cháu dám nói dân ngoại cũng là con của Ngài?
- Thưa trong sách Giona, Giavê đã phán: “Ninivê cũng là con của Ta. Nó đã sám hối, lẽ nào ta tiêu diệt nó…”
Có một ông tôn sư mũi khoằm và râu đỏ. Ông này nhìn con hau háu.
- Cháu tên gì ?
– Thưa, tên cháu là Giêsu.
- Giêsu hả ? Tên có ý nghĩa đấy ? Bố cháu làm gì ?
– Thưa, bố cháu làm thợ mộc.
- Thợ mộc hả ? Không khá đâu. Quê cháu ở đâu ?
– Thưa, quê cháu ở Nadarét.
- Ồ, con thợ mộc, quê ở Nadarét ! Nếu cháu không làm con thợ mộc và đừng sinh ở Nadarét thì có tương lai đấy. Thưa quý vị, Nadarét là cái dấu chấm hết của mọi vấn đề đấy nhé.
Nói thế rồi ông cười hô hố, bước ra khỏi phòng, cái đầu cứ gật gù một cách đắc chí. Các vị khác nhìn nhau ngơ ngác. Bán tín bán nghi…
Con buồn tê tái, vì bố con bị chế giễu. Xin Cha chúc lành cho bố con.
Giêsu
Con yêu dấu của Cha
************************
GIÊRUSALEM, NGÀY…
Cha kính mến,
Con được hầu việc Cha suốt ba ngày qua. Hôm nay là ngày thứ bốn rồi. Chưa bao giờ con cảm thấy Cha gần gũi và thân thương đến thế. Thậm chí con quên rằng bố mẹ con giờ này vẫn đang đi lang thang khắp mọi nơi để tìm con. Nhưng con linh cảm rằng các ngài cũng sẽ trở lại đây.
Do sự giới thiệu của vị tôn sư già khả kính, con được hầu chuyện với hầu hết các kinh sư ở thủ đô này. Hôm nay, các ngài không còn bắt con trả bài nữa, mà chỉ gợi ý để con phát biểu cảm tưởng.
- Cháu được bố mẹ cho về thủ đô dự lễ Vượt qua, cháu có thích không ?
– Thưa, cháu vừa thích vừa không thích ?
– Tại sao thích ?
- Thưa, tại cháu thấy Đức Giavê được tôn vinh đến tột độ.
– Tại sao không thích ?
- Cháu rất buồn khi thấy người nghèo và người bệnh nhlều quá. Không ai cứu vớt được họ. Bố thí bao nhiêu cũng không vừa. Nhất là không có ai yêu thương và kính trọng họ cả. Nhưng điều làm cháu buồn nhất là…
– Là cái gì, cháu cứ nói đi.
- Bóc lột, người ta bóc lột nhau ngay trên bàn thờ.
– Tại sao cháu dám nói lộng ngôn ?
- Có một người lái buôn la toáng lên rằng : “Thượng tế cứa cổ tôi, tôi cứa cổ các người. Không cứa thì lấy gì mà ăn…”.
Các tôn sư đấm ngực, trợn tròn mắt nhìn nhau miệng há hốc.
Bỗng mẹ và bố con ào tới.
- Con!
– Mẹ, bố !
- Tại sao con ở lại đây mà không nói gì với bố mẹ, để bố và mẹ vất vả tìm con bốn ngày nay
– Con mải lo hầu việc cho Cha con ở trên trời, nên con quên bẵng đi.
– Con nói gì mẹ không hiểu. Tại sao con cứ bắt mẹ phải suy nghĩ ?
– Mẹ giận con hả mẹ ?
- Mẹ không dám giận con. Nhưng mẹ biết Đức Chúa bắt mẹ suốt đời phải khổ vì con. Người muốn thế, mẹ chỉ biết “xin vâng”. Người thì ngàn trùng. Còn mẹ thì như có như không…
Bố mẹ con được các tôn sư trọng vọng. Nhờ đó mẹ con lại vui như tết.
Giêsu
Con yêu của Cha
********
GIÊRUSALEM, NGÀY…
Cha kính mến,
Hôm nay thánh đài Giêrusalem đã vãn người. Tín đồ hành hương đã dỡ lều và lục tục ra về. Thương buôn cũng cuốn gói nhảy phóc lên lưng lạc đà theo hướng Tây trực chỉ Gióppê, hoặc theo hướng Đông đi về miền Ảrập xa tít mù khơi… Từ sân tư tế đến sân dân ngoại, từ hành lang Salômon đến sân phụ nữ, từ thung lung Xêrông đến núi Cây Dầu, chỗ nào cũng rác rến và rác rến.
Từ vách tường đến gốc cây, từ mương rãnh đến bờ bụi, chỗ nào cũng hực lên mùi xú uế. Sầm uất bao nhiêu, thì xơ xác bấy nhiêu…
Chắc giờ này bố mẹ con và đoàn Nadarét đã tới Giêrikhô rồi. Bố mẹ con đang cuống quít đi tìm con. Còn con thì vẫn còn ở đây trong vùng thánh địa xơ xác. Con chưa muốn ra về, vì chính những khoảnh khắc này con mới thấy tâm hồn mình chìm lắng. Con muốn một mình dang tay cầu nguyện giữa hành lang Salômon sâu thăm thẳm.
Con cảm thấy sự hiện hữu của Cha đang chạm vào da thịt của con. Con cảm thấy tình thương của Cha đang hòa tan vào dòng máu, châu lưu khắp thân thể của con. Từng thớ thịt của con, từng sợi tóc của con đều có Cha và biến hóa thành Cha… Con chết lịm trong cảm thức này…
Có một bàn tay đặt nhẹ lên vai con. Con sực tỉnh. Một vị tôn sư hiền từ đang nhìn chằm chằm vào mặt con. Người không nói, nhưng cặp mắt của người như đang dò tìm.
– Rắpbôni ! Con khoanh tay, miệng lắp bắp chào người.
- Con làm gì ở đây một mình ?
– Con nói chuyện với Cha con.
- Cha con là ai ?
– Cha con là Đức Chúa Giavê.
- Ta không hiểu ý con muốn nói gì. Thôi đứng dậy, đi theo ta.
Người bá vai con, dìu con về phòng. Xa xa về hướng Gióppê, mặt trời đỏ oẳng đang chìm dần vào biển cả…
Vị tôn sư già khả kính dọn bữa cho con. Bánh mì, sữa tươi, thịt cừu và mứt chà là. Người nói chuyện với con một cách trân trọng.
- Ta thấy con có một cái gì rất khác thưởng. Phải chăng Giavê sắp ban cho dân tộc ta một Samuen mới. Chúa đã gọi Samuen ba lần trong giấc ngủ. Con biết chuyện này chứ ?
- Dạ, thưa con biết.
– Vậy khi Giavê gọi con, thì con thưa ngay như Samuen nhé. Thôi, con đi cầu nguyện và ngủ, mai ta sẽ lại gặp con.
Giêsu
Con yêu của Cha
*********************
GIÊRUSALEM, NGÀY …
Cha kính mến,
Hôm nay vị tôn sư già khả kính mở tiệc đãi khách. Chỉ có một mình con là con nít, được ngồi đồng bàn với các ngài. Thức ăn đầy bàn. Các ngài lấy đồ ăn cho con đầy cả đĩa, mà con ăn chẳng được bao nhiêu. Ai nấy đều thương con như con cháu, thậm chí còn trân trọng con như một sứ ngôn tí hon. Các ngài bắt con trả bài về Kinh Thánh. Các ngài đua nhau đặt câu hỏi. Ban đầu con bị khớp. Nhưng sau một giây cầu nguyện với Cha. Con thấy Thần Khí của Cha lan tỏa khắp người con. Con trả lời vanh vách đâu vào đó…
- Này cháu, tại sao Đavít bé tí mà lại đánh thắng tên khổng lồ Gôliát ?
– Thưa, tại Gôliát tự cao tự đại, còn Đavít thì biết nương tựa vào Giavê.
- Tại sao Giavê bỏ rơi dân của Ngài nhiều lần và trao cho xiềng xích của dân ngoại ?
– Thưa, Giavê không bỏ rơi dân của Ngài. Chính dân này đã bỏ Ngài.
- Tại sao Giavê không tiêu diệt dân ngoại cứ để dân ngoại áp bức con cái của mình ?
– Thưa, bởi vì dân ngoại cũng là con của Ngài.
- Trong Sách Thánh, Giavê chỉ gọi Ítraen là con của Ngài mà thôi. Tại sao cháu dám nói dân ngoại cũng là con của Ngài?
- Thưa trong sách Giona, Giavê đã phán: “Ninivê cũng là con của Ta. Nó đã sám hối, lẽ nào ta tiêu diệt nó…”
Có một ông tôn sư mũi khoằm và râu đỏ. Ông này nhìn con hau háu.
- Cháu tên gì ?
– Thưa, tên cháu là Giêsu.
- Giêsu hả ? Tên có ý nghĩa đấy ? Bố cháu làm gì ?
– Thưa, bố cháu làm thợ mộc.
- Thợ mộc hả ? Không khá đâu. Quê cháu ở đâu ?
– Thưa, quê cháu ở Nadarét.
- Ồ, con thợ mộc, quê ở Nadarét ! Nếu cháu không làm con thợ mộc và đừng sinh ở Nadarét thì có tương lai đấy. Thưa quý vị, Nadarét là cái dấu chấm hết của mọi vấn đề đấy nhé.
Nói thế rồi ông cười hô hố, bước ra khỏi phòng, cái đầu cứ gật gù một cách đắc chí. Các vị khác nhìn nhau ngơ ngác. Bán tín bán nghi…
Con buồn tê tái, vì bố con bị chế giễu. Xin Cha chúc lành cho bố con.
Giêsu
Con yêu dấu của Cha
|
Bình luận