CAPHÁCNAUM, NGÀY…
Cha kính mến,
Lẽ ra giờ phút này con đang ở Ghêraxa để nghỉ xả hơi một thời gian. Caphácnaum ngạt thở quá rồi : quần chúng thì đeo đẳng; giáo quyền thì theo dõi; chánh quyền thì nghi ngờ. Sống với lương dân ở bên kia hồ, con cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sáng nay con đã qua bên đó, nhưng ý Cha không muốn, nên con phải trở về đây. Số là thế này… Thuyền vừa ghé bến thì một người đàn ông, trần như nhộng từ trong hang huyệt chạy ào tới quỳ dưới chân con. Hắn run rẩy và kêu lên :
Bớ ông Giêsu là Con Thiên Chúa. Chúng tôi có làm gì ông đâu mà ông đến hành hạ chúng tôi ?
Tên mày là gì ?
Là đạo binh.
Vậy thì câm miệng lại và xuất ra ngay !
Chúng tôi xin vâng lời ông. Nhưng xin ông đừng đày chúng tôi xuống hỏa ngục. Xin cho chúng tôi nhập vào đàn heo ở đàng kia.
Ừ, thì xuất ra cho lẹ.
Hắn ra đi. Một bầy heo hồng hộc nhào xuống hồ. Người bị nhập tỉnh lại, mắc cỡ vì thấy mình khỏa thân. Hắn chụp lấy cái áo choàng của con, quấn vội vào người, ngồi bệt xuống đất.
Cám ơn Thầy ! Cám ơn Thầy ! Tôi đi theo Thầy luôn, không về nhà nữa đâu.
Tốt lắm, nhưng cứ về nhà thì tốt hơn. Anh hãy kể lại hồng ân Chúa đã ban cho anh, để bà con tin Chúa như anh. Đó là một Tin mừng mà anh phải loan báo. Đi theo hay ở lại thì cũng thế, miễn là Tin mừng được rao giảng thôi…
Con ngồi nán lại để nghe hắn kể lể tâm tình, bụng bảo dạ : mình sẽ ở lại đây ít bữa. Chuyện tâm tình chưa vơi, thì bà con trong vùng đã ùn ùn kéo đến. Họ mừng rỡ vì thấy tên quỷ nhập hung dữ như thế, mà bây giờ hiền khô như cục đất. Họ kể rằng hắn bẻ xiềng, xé quần áo, hăm dọa mọi người. Còn hắn thì cúi mặt, cười e lệ. Các chủ heo thì tỏ vẻ bất bình.
Xin Thầy đi nơi khác giùm chúng tôi. Thầy làm ơn cho người này, mà đày đọa người khác. Nhất bên trọng, nhất bên khinh, như vậy không phải là công bằng.
Nếu các ông có niềm tin, thì hai ngàn con heo chỉ là bụi đất.
Con xuống thuyền trở về Caphácnaum, để lại sau lưng một quần chúng yêu thương và một đám người giận ghét. Lời hay lỗ? Thời gian sẽ trả lời.
Nhưng quả thực lòng con nặng trĩu ưu tư.
1- Cha vẫn còn dành cho Xatan nhiều quyền hành để chúng phá rối lịch sử nhân loại và lịch sử cứu độ. Hắn chỉ bị xiềng xích hoàn toàn khi lịch sử loài người kết thúc vào ngày thế mạt. Ngày ấy còn xa vời vợi mà chỉ một mình Cha biết và quyết định. Chính con không muốn cho hắn nhập vào đàn heo. Nhưng vì ý Cha muốn như thế… Ý của Cha phải được thi hành trọn vẹn. Ác và Thiện hiện diện bên nhau suốt dòng lịch sử giống như cỏ lùng mọc xen kẽ với lúa mì…
2- Niềm tin là kho tàng chôn giấu trong thửa ruộng. Ai hiểu được giá trị của niềm tin, thì sẵn sàng đánh đổi bằng mọi giá. Nhưng hỡi ôi, có được bao nhiêu người có niềm tin !
Vui buồn lẫn lộn. Con xin gởi gắm tất cả niềm vui và nỗi buồn của con hôm nay trong tay Cha.
Giêsu,
Con yêu của Cha.
THẬP TỈNH, NGÀY …
Cha kính mến,
Bài giảng chiều nay đã làm con mệt đứt hơi. Dân thì đông, gió thì lộng, nên con phải nói thật lớn. Cuống phổi nóng ran như lửa đốt. Không thể kéo dài tình trạng này được nữa. Con ra lệnh căng buồm và ra khơi. Một vài con thuyền khác cũng dong buồm đuổi theo. Quần chúng đứng trên bờ ngơ ngác nhìn, rồi lắc đầu thất vọng.
Đám đệ tử háu đói của con xục xạo đi tìm bánh mì, rồi mỗi anh kiếm một chỗ, vừa ngồi hóng gió, vừa nhai nhóp nhép. Còn con thì, lúc này, giấc ngủ quan trọng hơn bánh mì. Con ra phía sau, lấy cái nệm của anh tài công cuộn tròn lại làm gối đầu, lăn lưng ra sàn mui, rồi chìm ngay vào giấc ngủ…
Bỗng có người lay mạnh vai con. Con giật mình thức giấc. Một cảnh náo loạn không thể tưởng tượng được.
Chết đến nơi rồi Thầy ơi !
Xin Thầy cứu chúng tôi !
Đức Chúa ơi ! Tại sao bỏ rơi chúng tôi !
Ai nấy ướt nhẹp như chuột lột. Sóng gió như điên cuồng. Trời tối đen như mực. Con thuyền nhồi lên nhào xuống như con kình ngư giãy chết. Không còn biết đâu là Đông Tây Nam Bắc, anh tài công buông tay lái ôm mặt khóc một cách tuyệt vọng.
Cha ơi, chết là số phận của loài người. Con biết thế và chẳng có gì phải lo âu. Nhưng con xác tín rằng giờ chết của con chưa tới. Con còn phải sống, nên sóng gió không có quyền dìm chết con ở đây. Con phải chống lại hắn. Cả cơ thể con rung chuyển. Con nắm tay đấm vào gió và thét lên : “Im ngay !”. Tiếng hét toàn năng của con xé toạc không gian, quét sạch mây bão. Trên kia, những vì sao lại le lói. Dưới này con thuyền đánh đu một hồi với làn sóng lỡ trớn, rồi lặng lẽ trôi theo làn gió nhẹ…
Các đệ tử quỳ dưới chân con. Họ sửng sốt vì quyền năng của Giavê đã chuyển sang loài người. Họ đang mơ màng cảm thấy con bởi Cha mà ra… Con vực họ dậy. Họ ngồi xung quanh con và dỏng tai lắng nghe, bất chấp quần áo ướt sũng và râu tóc đang nhểu nước tồm tộp.
Tại sao các anh sợ quá như thế ?
Chết tới nơi rồi mà không sợ sao Thầy ?
Không ! Người có niềm tin không có quyền sợ. Sợ là dấu hiệu của niềm tin yếu đuối. Giavê là Cha nhân từ và toàn năng vẫn hằng ở bên cạnh anh em. Người yêu thương và bao bọc anh em. Sợ hãi bên cạnh Người là xúc phạm đến tình thương của Người. Không có động từ sợ trong cuộc đời của người có niềm tin.
Xin Thầy ban niềm tin cho chúng tôi.
Cha kính mến,
Trời đã khuya lắm rồi, mà ở dưới sân kia, dân vẫn còn nườm nượp kéo tới, để bàn tán về trận bão bị dẹp yên cách kỳ lạ. Các đệ tử của con đua nhau kể chuyện và đua nhau giảng về niềm tin và nỗi sợ. Còn con thì cũng chưa thể ngủ được, vì con phải cảm nghiệm lại sức mạnh mà Cha đã ban cho con để con khống chế bão tố. Sức mạnh của Cha đang lan tỏa trong mạch máu của con, trong hơi thở của con. Toàn thân con ướt sũng quyền năng của Cha…
Giêsu,
Con yêu của Cha.
**********
BÉTXAIĐA, NGÀY… fb11/05
Cha kính mến,
Hôm nay, một ngày đầy mâu thuẫn, một ngày cô đơn đến tột cùng. Niềm tâm sự này con chẳng biết ngỏ cùng ai, ngoài một mình Cha ra mà thôi.
1- Buổi sáng hôm nay thầy trò chúng con mệt phờ với quần chúng tại Caphácnaum : chăm sóc bệnh nhân, mà bệnh nhân thì hằng hà đa số; an ủi người đau khổ, mà đau khổ thì trùng trùng điệp điệp; tình cảm của quần chúng thì lê thê, mà tình cảm thì không biết thời gian… Đành phải trốn họ để nghỉ ngơi một chút. Con kín đáo ra lệnh cho các đệ tử rút lẹ xuống thuyền, căng buồm vọt ra khơi, trực chỉ Bétxaiđa.
Thuyền vừa cập bến, thì bến đã đông nghẹt người ta. Người từ đâu đến mà đông thế ? Từ Caphácnaum. Tại sao họ biết con đến đây ? Có một người nào đó đã tiết lộ bí mật…
Quần chúng lẽo đẽo theo con không chịu buông tha. Trong số này có những người con đã gặp mặt liên tục từ ba ngày nay. Bỏ nhà cửa và công ăn việc làm để đi nghe trình bày về tình thương của Cha. Họ giống như những con chiên không người chăn dắt. Bơ vơ. Ngơ ngác. Họ giống như cát khô gặp mưa. Háo hức. Thèm khát.
Thật là mâu thuẫn. Họ là con cái của Cha. Họ được các kinh sư hướng dẫn thật tỉ mỉ. Mỗi ngày Sabát đều được nghe đọc bài giảng Thánh Kinh. Ra đồng vô tình gặp phải xác chết, chiều về được kinh sư hướng dẫn thanh tẩy. Nghi thức hôn nhân, tang chế đều được kinh sư chỉ dạy: Thánh vịnh được mọi người đọc thuộc lòng trên môi miệng. Lời Chúa đã trở thành ca dao ngạn ngữ thấm vào tâm can của dân gian…
Thế nhưng người dân vẫn cảm thấy bơ vơ như bầy chiên không người chăn dắt. Thực ra họ đã được chăn dắt, nhưng chăn dắt bằng một đường lối mục vụ sai lầm, đến mức độ chăn dắt còn tệ hơn là không chăn dắt. Đạo thì vụ hình thức. Luật lệ thì chỉ là cái vỏ không ruột. Đạo chỉ còn là cái cũi giam hãm linh hồn. Giavê, người Cha nhân từ đã được mô tả như một ông quan tòa nghiêm khắc. Đứa con yêu thương của Cha lại cảm thấy mình là tên nô lệ nơm nớp lo sợ… Nỗi đau thương của một tín đồ đã trở thành mãn tính. Thấy quần chúng bơ vơ, con không nỡ tâm bỏ đi. Thế là con lại giảng, giảng cho đến xế chiều.
2- Khi mặt trời đã gác đỉnh núi phía tây, anh em đệ tử mới yêu cầu con ngưng giảng. Trễ quá rồi ! Chỉ một giờ nữa, mặt trời sẽ khuất hẳn, màn đêm sẽ buông xuống. Hàng chục ngàn thính giả kia sẽ đi đâu để kiếm được một ổ bánh mì. Trời đẹp như thế này thì ngủ dưới gốc cây cũng được, nhưng bụng mà đói thì hai chân lết không nổi. Con tập họp đệ tử.
Bà con đói lắm rồi. Các anh đi kiếm bánh cho họ ăn, rồi mới giải tán họ được.
Thưa Thầy, bây giờ có 200 đồng, thì cũng phải thua.
Giả sử có mua được bánh, thì 200 đồng cũng chỉ cho mỗi người được một khúc nhỏ, không bõ công xỉa răng.
Thưa Thầy, có một em bé bán bánh, hiện còn được năm cái.
Bưng rổ bánh mì trên tay, lòng con xao xuyến bồi hồi. Con âu yếm ôm rổ bánh vào lòng, ngước mắt nhìn lên Cha… Con chìm vào lòng Cha. Con ngất lịm đi trong giây lát. Quyền phép của Cha ở trong tay con. Vũ trụ đang bao la lồng lộng bỗng trở nên bé nhỏ, tầm thường. Từ không, Cha đã tạo dựng vũ trụ. Từ vũ trụ vật chất, con sẽ làm ra bánh mì. Năm ổ bánh mì phải nhân thừa thành năm ngàn, mười ngàn ổ để nuôi dân chúng.
Nhìn quần chúng ăn, con thấy thương đến trào lệ.
Nhưng quần chúng thì vô tâm vô tình. Ban đầu thì ăn ngấu nghiến, ăn cả đầu thừa đuôi thẹo. Khi thấy bánh cứ nhân thừa hoài, thì bắt đầu mè nheo. Người già thì móc ruột bánh mà ăn, còn vỏ cứng thì vứt bỏ. Đám thanh niên thì ăn vỏ bánh vừa giòn vừa thơm, còn ruột mềm thì chê chua, liệng bỏ. Hoang phí một cách vô tội vạ !
Quần chúng thì nông cạn. Họ bàn nhau để tôn con lên làm vua, để con nuôi họ suốt đời. Chính các đệ tử của con cũng có ý đồ đó. Lập tức con ra lệnh cho các đệ tử của con phải xuống bến lấy thuyền về Caphácnaum gấp. Còn con thì lẻn đến đây, để tâm sự với Cha. Quần chúng không ai lãnh đạo, thì tự động giải tán.
Dân đói mà không cho họ ăn, thì con đau lòng đến đứt ruột. Cho họ ăn, thì họ lại muốn biến lịch sử cứu độ thành kế hoạch kinh tế và chính trị. Tiến thoái lưỡng nan. Nhưng đành phải thế. Đó là lẽ tương đối của thế sự. Cha ơi, phép lạ hóa bánh này đã đẩy con vào thế cô đơn tột cùng. Ngoài Cha ra, không có một người nào hiểu được nỗi lòng của con. Quần chúng thì thương con nồng nhiệt đấy, nhưng chính họ đã bóp méo lý tưởng cứu độ của con. Họ chỉ coi con như công cụ cao quý để phục vụ nhu cầu dạ dày của họ mà thôi…
Giêsu,
Con yêu của Cha.
*************
CAPHÁCNAUM, NGÀY…
Cha kính mến,
Sáng nay có một chiếc đò bao từ Bétxaiđa tới: Đò ghé ngay bến nhà của Simon – Phêrô. Ai nấy đều mừng rỡ.
Thưa Thầy, Thầy về đây hồi nào ? Chúng tôi đi kiếm Thầy đến hụt hơi.
Các ông đi kiếm tôi để tôn tôi làm vua, để tôi nuôi các ông suốt đời chứ gì ? Hóa bánh không phải chỉ là một phép lạ, mà là một dấu lạ, để từ đó các ông suy nghĩ mà tìm ra chân lý. Các ông coi trọng bao tử mà coi nhẹ con tim. Chân lý của các ông chỉ là cơm áo.
Ai nấy đều cụt hứng. Họ là những người có máu mặt trong đám quần chúng ăn bánh ở Bétxaiđa hôm qua. Chính họ là linh hồn của kế hoạch tôn vương. Đêm qua họ ngủ trọ tại bến đò. Sáng nay họ bao đò về đây tìm con. Họ vẫn chưa bỏ ý đồ biến đạo thành mưu đồ chính trị. Con tiếp họ một cách lạnh nhạt. Con chẳng muốn thế, nhưng con phải hành động như thế, để cảnh tỉnh họ và để bảo vệ sự trong sáng của đạo, hôm nay và mãi mãi.
Giêsu
Con yêu của Cha.
|
Bình luận