Gioan thân mến!
Tớ không được Thầy tuyển chọn vào “Nhóm Mười Hai”. Tớ chỉ đứng ở ngoài, để dòm, để ngó. Tớ thấy cậu là một nhân vật sáng sủa nhất trong nhóm. Lúc nào cũng ở kế bên Thầy. Lúc nào cũng được Thầy quan tâm và trìu mến. Cậu là thần tượng nho nhỏ của tớ. Thế rồi… bỗng tớ đổi ý, đánh giá cậu thấp tè tè.
Hôm ấy ba mẹ con của cậu đến quỳ mọp dưới chân Thầy. Có vẻ xum xoe. Có vẻ nịnh hót. Ba cặp mắt hấp háy. Thầy đôn hậu hỏi han:
- Bà muốn gì đấy? Cứ nói tự nhiên đi.
- Thưa Thầy, khi Thầy làm Vua, thì… xin cho hai đứa con của tôi: một đứa làm Thủ tướng; một đứa làm Tổng Tư lệnh Quân đội.
- Thế hai chú mày có dám “vào sinh ra tử” với Thầy không?
- Thưa chúng con sẵn sàng sống chết với Thầy.
- Nếu muốn sống chết với Thầy, thì Thầy cho ngay. Nhưng còn làm Thủ tướng hay làm Tổng Tư lệnh, thì… hãy xin với Chúa Cha.
Giọng nói hóm hỉnh của Thầy làm cho ba mẹ con của cậu sụ mặt xuống. Quê! Xấu hổ quá! Tớ liếc nhìn mười ông bạn của cậu thì mười cặp mắt nguýt dài; mười cặp môi trề ra. Bất mãn ra mặt.
Từ câu chuyện tồi tệ này, tớ bắt đầu có thành kiến xấu về cậu. Tớ lần mò về quá khứ và thấy chân dung lem luốc của cậu.
1. Hai anh em nhà cậu được Thầy sai đi tìm một chỗ nghỉ qua đêm. Hai đứa đi như bay đến một ngôi làng gần nhất. Ngôi làng này có nhiều kỷ niệm đẹp. Ai cũng mến Thầy. Nhiều nhà đã từng mời Thầy dùng bữa. Tới nhà thứ nhất, cậu niềm nở chào.
- Chào bác ạ.
- Hai chú mày đi đâu đấy?
- Thầy chúng con muốn bác cho chúng con ngủ nhờ một đêm ạ.
- Thầy trò các chú đi đâu vậy?
- Chúng con về thủ đô Giêrusalem dự lễ Vượt Qua ạ.
- Tưởng thế nào… Nếu Thầy trò các chú đến thăm người Samari chúng tôi, thì chúng tôi sẵn sàng đón tiếp. Hân hạnh lắm. Nhưng vì Thầy trò các chú đi dự lễ Vượt Qua ở thủ đô Giêrusalem, thì chúng tôi xin miễn.
Hai từ “Vượt Qua” và “Giêrusalem” được phát âm nhệu nhạo một cách cố tình, để chế giễu, để khiêu khích. Hai anh em tái mặt, rút lui, vừa đi vừa chửi thề.
Vào nhà thứ hai, thì tình trạng cũng y như thế. Hai anh em hậm hực ra về. Vừa gặp Thầy, cậu đã hầm hầm báo cáo. Vừa nói vừa đấm tay vào không khí.
- Xin Thầy cho phép chúng con khiến lửa trời xuống thiêu rụi tụi nó.
- Tại sao mà làm hung làm dữ vậy?
- Tại không đứa nào chịu cho Thầy nghỉ trọ, chỉ vì Thầy đi lễ ở Giêrusalem. Lẽ ra chúng nó phải quỳ xuống mà xin Thầy vào ở mới đúng. Tổ sư chúng nó!
- Thầy đến không để diệt, mà để cứu. Người ta không cho mình trọ, thì mình đến nơi khác. Không biết tên quỷ nào đã xúi chúng con nghĩ như thế.
Nghe Thầy mắng, mặt cậu sa sầm. Cậu làm thinh không nói, nhưng tớ biết là cậu chưa đồng thuận với Thầy đâu. Thầy vỗ vai cậu, xởi lởi nói đùa để cậu hạ nhiệt: “Ôi con nhà sấm! Ôi, ông thiên lôi!”. Hai anh em nhà cậu cười tủm tỉm để chống thẹn.
2. Hôm ấy cậu đi truyền giáo. Cậu gặp một người trừ quỷ. Ông ta cũng nhân danh Thầy Giêsu để trục xuất quỷ. Quỷ cũng chịu bỏ chạy. Cậu lên mặt nạt nộ, cấm ông ta không được lấy tên Thầy để trừ quỷ. Ông ta nín khe, không dám cãi lại cậu. Thế là mũi cậu phổng lên. Cậu về nhà, vừa báo cáo, vừa khoe công với Thầy.
- Thưa Thầy, con gặp một người nhân danh Thầy để trừ quỷ. Con cấm hắn, vì hắn không thuộc về phe ta.
- Người lấy tên Thầy để trừ quỷ, thì là bạn. Người ta thương mình, quý mình, thì tại sao lại cấm người ta?!
Tớ biết là cậu yêu Thầy. Vì yêu Thầy, cậu mới bênh Thầy như thế. Nhưng cậu yêu, mà yêu sai. Yêu sai thì còn tệ hại hơn là không yêu.
Gioan thân mến!
Tớ thương cậu, rồi thôi thương. Tớ quý trọng cậu, rồi thôi trọng thôi quý. Nhưng Thầy thì vẫn thương yêu và trìu mến cậu. Đặc biệt là trong bữa tiệc ly, cậu được ngồi kế bên Thầy. Cậu tựa đầu vào ngực Thầy, y như đứa trẻ con giành mẹ cho riêng mình. Việc Giuđa phản bội, Thầy bật mí cho một mình cậu mà thôi.
Cứ vừa nhìn cậu, vừa nhìn Thầy, tớ lại hiểu thêm được một chút về Thầy. Ánh mắt của Thầy, nét mặt của Thầy khiến tớ phải nghĩ lại về cậu. Nghĩ mãi tớ thôi ghét cậu và bắt đầu lại thấy cậu tuyệt vời.
1. Cậu là dân Galilê, làm nghề chài lưới. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để đánh giá cậu là ai rồi: Cùng đinh xác pháo. Thế mà cậu lại quen thân với Thượng Tế, người ngồi trên chóp bu của xã hội. Cậu quen biết từng gia nhân trong dinh Thượng Tế. Cậu quen từ cô gác cổng cho tới anh vệ sĩ. Cậu nói nhỏ với cô gác cổng để đưa Phêrô vào dinh. Phêrô lấm lét đi sau lưng Cậu y như bé mầm non theo cô giáo đi vào hội chợ. Cậu biết thằng bị Phêrô chém đứt tai tên là Mancô và Mancô có bà con với anh chàng đang ngồi sưởi bỗng chỉ mặt Phêrô mà nói: “Anh cũng ở trong nhóm Giêsu. Hồi nãy tôi thấy anh ở trong vườn Cây Dầu”. Tớ đoán mò mãi mà vẫn không hiểu nổi những điều vừa nói. Tớ chỉ biết cúi đầu lạy cậu ba cái.
2. Nhóm “Mười Hai” được Thầy coi như bạn hữu. Ba năm trời gắn bó với nhau, gian khổ với nhau, vinh quang bên nhau. Thế mà giờ phút cuối cùng, khi Thầy tắt thở, tớ thấy dưới chân thập giá chỉ có một mình cậu mà thôi. Ngoài tên phản bội là Giuđa, còn bao nhiêu thì chạy trốn mất dạng hết. Thế mới biết cậu vĩ đại biết dường nào. Tớ lại chắp tay lạy cậu ba cái nữa.
3. Trước khi tắt thở, Thầy gửi Mẹ cho cậu “Gioan, đây là Mẹ của con”. Mẹ nhìn cậu, cậu nhìn Mẹ. Hai ánh mắt gặp nhau. Thân thương quá chừng! Nhìn Mẹ, nhìn cậu, tớ bật khóc nức nở. Cảm động quá chừng! Thương ơi là thương! Bao nhiêu tình yêu Thầy dành cho Mẹ, bây giờ Thầy trút hết cho cậu. Bao nhiêu ưu tư của một đứa con hiếu thảo, bây giờ Thầy trao hết cho cậu.
Tại sao Thầy không gửi Mẹ cho Giacôbê thứ? Nó đâu phải là người dưng. Nó là cháu gọi Mẹ bằng dì mà. Cậu được Thầy tin tưởng như thế: Vinh dự ngàn trùng!
Từ đó, cậu rước Mẹ về ở với cậu. Cậu được Mẹ yêu. Cậu chăm sóc Mẹ thì ít, Mẹ chăm sóc cậu mới nhiều. Hỏi còn ai trên đời này sướng hơn cậu không? Tớ chắp tay lạy cậu bốn cái.
4. Sáng Chúa nhật Phục Sinh, ai ra thăm mộ thấy mộ trống, thì đều hoảng hốt và lo âu. Chỉ có một mình cậu biết chắc là Thầy đã sống lại. Chỉ một mình cậu biết Thầy đích thân xếp khăn liệm gọn ghẽ đâu vào đấy, rồi mới đi ra. Người ta ai cũng có mắt, nhưng thấy mà không hiểu. Cậu sống bên cạnh Thầy, hiểu tâm tánh của Thầy, thì cậu mới phát giác được điều đó. Tặng cậu hai chữ tuyệt vời.
Cuối cùng tớ cám ơn cậu, vì cậu đã nói một câu để đời: “Tình yêu loại trừ nỗi sợ. Ai sợ là chưa có tình yêu hoàn hảo”. Chào cậu. Cám ơn cậu. Ta cùng nhau yêu Thầy và yêu Mẹ.
Bình luận