Tôi quý mến anh và muốn biết thật nhiều về anh. Nhưng lịch sử thế giới không biết anh. Tôi mải mê đọc cuốn Tin Mừng thứ bốn, để may ra lượm được một nắm kỷ niệm về anh. Nhưng Gioan chỉ cho tôi một vài chi tiết thật nhỏ,...
Trưa hôm ấy: trời nắng chang chang, gió im phăng phắc. Thầy tôi ngồi một mình trên thành giếng. Hai bàn tay cài răng lược đặt hờ trên hai đùi khép kín. Mắt nhìn về xa xăm.
Ông Gia-ia ơi, từ giờ phút này, tôi không còn có thành kiến về ông nữa. Tôi thương mến ông quá chừng. Tôi lẽo đẽo đi theo Thầy. Tôi ghi khắc từng thái độ, từng cử chỉ nhỏ nhặt của ông.
Đêm hôm ấy, Thượng tế Caipha triệu tập Đại Công Nghị để họp khẩn cấp. Các Đấng Bề trên, các ông Pharisêu, các ông Kinh sư... Trùng trùng, điệp điệp. Và có cả ông nữa. Toàn là dân trí thức. Toàn là bậc thầy thuộc Thánh kinh làu làu.
Ông là người lớn mà leo lên cây để nhìn trộm, y như một thằng trẻ con. Tại sao ông lại có thể đánh mất mình một cách dễ dàng như thế? Nghĩ mãi tôi mới ngộ ra rằng khi người ta quá say mê một cái gì, thì dễ...
Tôi ngỏ bày hết tâm tư của mình cho Thầy, mong Thầy cho tôi biết thật nhiều về Chị. Thầy chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai tôi, rồi nhỏ nhẹ tâm tình: “Một ơn gọi đặc biệt. Một ơn gọi hiếm hoi”.
Tôi đi từ Bắc chí Nam, từ nông thôn đến thành thị. Tôi lắng nghe lời bình luận của những cụ già đức độ và đầy kinh nghiệm. Tôi ghi nhận những thông tin dài vô tận của những người đàn bà ủng hộ quá khích quyền tự do ngôn...
Thầy quỳ gối, chắp tay, cúi đầu. Không động đậy, y như một pho tượng. Tớ cũng quỳ xuống, chắp tay, nhưng không cúi đầu, mà lom lom nhìn ngắm Thầy. Bỗng Thầy dang tay, ngước mắt nhìn trời. Nhìn lâu lắm.
Bố Giuse và Mẹ đi bộ từ Nadarét vào Bêlem để làm thủ tục kiểm tra dân số. Chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chưa đến lượt mình. Thế rồi đến giờ khai hoa. Không một mái ấm.
Tôi thấy anh đứng trước hàng ngàn thính giả. Hàng ngàn cặp mắt không chớp. Hàng ngàn cái miệng há ra mà quên khép lại. Họ say mê nghe anh thuyết giảng.
Máccô ơi, từ ngày xảy ra câu chuyện buồn cười ấy, tớ bắt đầu nghiên cứu về cậu. Cậu không biết tớ đâu. Nhưng tớ thì có một ôm tài liệu về cậu. Nếu cậu không tin, thì hãy ngồi im nghe tớ kể về đời của cậu.
Tối hôm ấy chúng mình đang cụng ly hào hứng, thì bỗng sụ mặt xuống hết. Thầy loan tin giật gân: “Nội trong anh em có một đứa phản Thầy”. Ai nấy ngơ ngác và tự hỏi: “Thằng nào?”
Tớ không được Thầy tuyển chọn vào “Nhóm Mười Hai”. Tớ chỉ đứng ở ngoài, để dòm, để ngó. Tớ thấy cậu là một nhân vật sáng sủa nhất trong nhóm. Lúc nào cũng ở kế bên Thầy.
Gioan kể chuyện Mẹ đi ăn cưới. Chuyện kể xong mà lòng con vẫn chưa động tĩnh; tim vẫn vô tư đập 67 nhịp một phút. Đám cưới gì mà chả thấy cô dâu chú rể. Thực khách trùng trùng điệp điệp mà im phăng phắc y như chợ phỗng.
Đêm hôm ấy, Thượng tế Caipha triệu tập Đại Công Nghị để họp khẩn cấp. Các Đấng Bề trên, các ông Pharisêu, các ông Kinh sư... Trùng trùng, điệp điệp....