CAPHÁCNAUM, NGÀY ….
Cha kính mến,
Caphácnaum đã dành cho con rất nhiều tình cảm. Cứ chữa một người khỏi bất cứ bệnh gì thì có ngay hàng trăm người bạn, hàng ngàn người hâm mộ. Caphácnaum đã trở thành một trung tâm truyền đạo. Muốn giảng lúc nào cũng có người nghe. Con giảng ở hội đường, ở nhà anh Simon, con giảng trên nương và trên bờ hồ…
Sáng nay bà con tập trung đầy nhà anh Simon rồi cho người đi tìm con ở bờ hồ. Họ nhất quyết giữ con ở lại.
Xin Thầy cứ ở đây đừng đi đâu hết. Ai muốn nghe giảng thì đến đây. Ai có bệnh thì cũng đến đây. Thầy đi mãi riết rồi không còn sức mà làm việc.
Ở đây có bà mẹ vợ ông Simon lo cơm nước cho Thầy. Đi đây đi đó, hàng trăm đầu bếp, chẳng ai biết nấu sao cho vừa miệng Thầy. Ăn như vậy thì còn khổ hơn là không ăn.
Thầy đi hoài kiệt sức rồi thì làm sao mà giảng được.
Người ta viện đủ lý do để giữ con ở lại. Lý do nào cũng có vẻ là lo cho con. Nhưng thật ra là họ ích kỷ. Họ muốn cầu lợi. Nếu con ở đây với họ, Caphácnaum sẽ trở thành trung tâm trị bệnh, trung tâm truyền đạo…. Nhờ đó kinh tế phát triển mau chóng. Nội bán bánh mì và bán nước giải khát cho khách hành hương cũng đủ làm giàu rồi. Sẽ có kinh doanh nhà trọ, kinh doanh vận tải giao thông đuờng bộ, đường thủy…
Nhưng cuối cùng thì hạt giống Tin Mừng sẽ không được gieo vãi mà sẽ bị “gí bồ”. Người truyền đạo sẽ không còn là người gieo giống nữa mà chỉ còn là người kinh doanh Tin Mừng. Bởi thế con từ chối thẳng thắn :
Tôi phải đi đến mỗi thành, mỗi làng để rao giảng. Đó là sứ mạng của tôi. Tôi đi chứ tôi không ngồi.
Không lợi dụng được con, nhiều tay kinh tài tỏ vẻ thất vọng. Họ lắc đầu. Chính Simon cũng tỏ vẻ thất vọng. Anh muốn vừa gần vợ con, vừa được coi như nhân vật quan trọng trong trung tâm truyền giáo.
Con xếp dọn khăn áo và lên đường thật lẹ, bỏ lại sau lưng một rừng người ngơ ngác nhìn theo. Con đi và con sẽ đi mãi mãi cho tới mút cùng của thời gian và không gian.
Ra đi là bỏ lại, là quên mình để sống cho người khác. Phải can đảm để ra đi. Con e rằng rồi đây “ngồi” sẽ thắng “đi”. “Ngồi” sẽ trở thành nếp sống bình thường, hữu tình và hữu lý. Ngày ấy sẽ đến và con rùng mình nghĩ đến nó.
Giêsu
Con yêu của Cha.
**********
CAPHÁCNAUM, NGÀY….
Cha kính mến
Sáng nay khi mặt trời còn đỏ oẳng, mặt hồ còn nhuộm màu… bình minh, con đã kết thúc bài giảng. Bà con lẻ tẻ ra về, lặng lẽ và suy tư. Vài người còn lưu luyến.
Này Simon, về nhà lấy lưới, chúng ta ra khơi ! Con ra lệnh.
Thưa Thầy, chúng tôi đã hì hục suốt đêm mà không được lấy một con cá nhỏ. Nhưng nể lời Thầy, chúng tôi sẽ đi để rồi về trắng tay một lần nữa.
Simon là mẫu người “ruột để ngoài da” : buồn vui không che đậy, gặp đâu nói đấy. Thương thì thương da diết, mà ghét thì không thèm đội trời chung… Vì nể con, anh ôm lưới bỏ xuống thuyền và ra khơi, nhưng miệng thì không ngớt lẩm bẩm và nhịp chèo thì cà giật như nhịp thở của người lên cơn suyễn. Lòng dạ của anh bây giờ chỉ còn là : ăn ba hột, uống ba sợi và ngủ vùi cho đến xế chiều.
Thế mà… ! Nhưng chính cái “thế mà” làm anh nẫu ruột ấy lại là chiến thuật đưa anh vào mê hồn trận.
Bên đây là chiếc ghe của Simon và Anrê. Xa tắp tít đàng kia là chiếc ghe của Giacôbê và Gioan. Hai cánh buồm no gió in hằn vào không gian thành hai bắp thịt khổng lồ đang gồng lên để kéo một tay lưới dài lê thê.
Con dang tay đón gió. Gió từ đâu mà đến ? Gió mơn man làn da. Rồi gió đi về đâu ? Con muốn chết lịm trong không gian vô tận. Bỗng con cảm thấy Cha là vô tận và tình yêu của Cha đang lấp đầy không gian vô tận. Còn con thì đang ngụp lặn trong tình yêu vô tận ấy. Cha ơi ! Ngàn trùng ơi ! Vô tận ơi !
Thần Khí của Cha bao trùm lên con, lan tỏa trong con, thấm vào không gian, phả xuống mặt nước, chìm xuống đáy hồ.
Thần Khí của Cha cho con thấy rõ đàn cá đang nhởn nhơ trong dòng nước xanh. Chúng lượn lờ sát bên thành lưới, lùi dần về hướng gió theo nhịp tiến chậm chạp của hai chiếc ghe. Cứ như thế thì chắc chắn Simon sẽ trở về với hai bàn tay trắng… Con vận dụng ý chí, truyền cho đàn cá lao vào thành lưới. Chúng đã tuân lệnh con.
Hai chiếc ghe khép vòng tròn lại. Bốn tay chài thấy cá đụng trong lưới, họ quýnh quáng la ơi ới kêu các bạn chài đến gỡ tiếp. Hai ghe cá đầy ắp từ từ tiến vào bờ. Cả xóm chài rộn lên niềm vui. Những tay ghe đàn anh ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu tỏ vẻ kinh ngạc.
Simon đến quỳ dưới chân con.
Xin Thầy xa tôi, vì tôi không xứng đáng với Thầy. Thầy tha thứ cho tôi, vì tôi đã xúc phạm đến Thầy.
Simon, đừng sợ ! Từ nay anh không còn đánh cá ở biển hồ này nữa ! Anh sẽ đi chinh phục tâm hồn người ta.
Thế là từ nay chấm dứt cảnh đu đưa giữa Tin Mừng và cuộc sống. Simon đã theo con từ lâu, nhưng chỉ theo 50 phần trăm. Anh đi truyền giáo với con được dăm bữa nửa tháng, thì vợ anh lại cho người móc anh về lo việc nhà. Giacôbê và Gioan cũng thế. Họ là hai lao động chính của một cơ sở làm ăn khá lớn. Họ không thể dễ dàng dứt áo ra đi để phục vụ cho Tin Mừng một trăm phần trăm được.
Mẻ cá bội thu hôm nay là một cú sốc tâm lý tả xung hữu đột để các đệ tử của con và gia đình của họ tự nguyện dâng hiến trọn vẹn con người cho sự nghiệp truyền giáo. Nhu cầu truyền giáo hôm nay và mãi mãi vẫn là thế : phải có một số người hy sinh trăm phần trăm.
Giêsu
Con yêu của Cha.
************************
CAPHÁCNAUM, NGÀY….
Cha kính mến,
Con vừa trải qua một ngày cô đơn tột cùng. Những người thân thương nhất cũng đang nhìn con bằng ánh mắt hờn dỗi và phiền trách. Những người hâm mộ con nhiều nhất, hôm nay cũng bắt đầu lạnh nhạt và quay mặt đi… Tất cả đều bắt đầu từ việc con chọn Mátthêu làm đệ tử và đã đến dùng cơm tại nhà anh ấy.
Các kinh sư đã dồn Simon vào chân tường : .
“ Tại sao Thầy các anh lại ngồi ăn với bọn tội lỗi ? Các anh có biết rằng ngồi ăn với bọn thâu thuế là vi phạm luật thánh, là mắc uế không ?” .
Còn Simon thì đã nói thẳng thừng với con :
“ Thầy cho Mátthêu làm đệ tử là Thầy làm nhục chúng con. Hắn là một tên thu thuế, là tên phản quốc, phản đạo. Hắn đã bị vạ tuyệt thông cách ly… Chọn hắn làm đệ tử là Thầy coi chúng tôi ngang hàng với hắn “.
Mẹ vợ của Simon, mới hôm nào đây, quỳ dưới chân con và
tôn sùng con như thần thánh, thì hôm nay cũng ngoa ngoắt :
” Từ thuở bé đến bây giờ, tôi chưa thấy ai như Thầy. Cái gì cũng một vừa hai phải… Người ta chửi Thầy, chúng tôi hết đường chống đỡ “.
Cha kính mến,
Đến với Mátthêu và tuyển chọn anh vào đoàn truyền giáo là một cuộc cách mạng táo bạo có tầm mức toàn diện và gặp sự chống đối của tư tưởng và cơ chế tôn giáo. Con biết thế. Chính con cũng cảm thấy rùng mình trước hành động này. Trong một vài khoảnh khắc con muốn lùi bước, nhưng rồi con lại tiến lên. Con biết đây là thánh ý của Cha mà con phải thi hành. Cái giá mà con phải trả là rất lớn, nhưng cũng chính là cái giá mà Cha đã chọn.
Chọn Mátthêu làm đệ tử là con đã đụng đầu với một truyền thống đạo đức lâu đời. Từ thuở xa xưa cha ông chúng con đã lên án tội nhân như lên án tội lỗi, đã tự thánh hóa bản thân bằng cách loại trừ người tội lỗi.
Trong truyền thống đạo đức ấy, nổi cộm lên một thánh nhân dang tay cầu nguyện một cách chân thành và tự tin. Đó là tác giả Thánh vịnh 101.
Con ghét kẻ làm điều tà vạy
Không để cho dính bén đến mình.
………………..
Ai nói chùng nói lén là con sẽ diệt trừ
Con mắt khinh người lòng dạ kiêu căng.
Những bọn đó, không khi nào con chịu.
…………………
Nhà con ở không khi nào chứa chấp
Kẻ quen trò bịp bợm thói lưu manh
Hạng nói dối chuyên nghề
Con đuổi cho khuất mắt
Mỗi buổi mai con lại diệt trừ
Cho hết phường ác nhân trong xứ sở,
Hầu quét khỏi thành đô Chúa
Bọn làm điều ác, chẳng sót một tên.
Cha sai con đến để cứu độ thế gian. Bởi thế con phải mạnh dạn xô ngã vị thánh nhân ấy, để giành lấy tội nhân. Các kinh sư đã chống đối con, kệ họ. Các đệ tử buồn con, kệ họ. Con phải thi hành thánh ý của Cha. Dù sao Simon cũng đã bớt giận lẫy. Trước khi con đến đây để hầu chuyện Cha, con đã nói với anh ấy :
Thầy đến để cứu vớt tội nhân, cũng như thầy thuốc đến để cứu chữa bệnh nhân.
Thưa Thầy, Thầy nói thế thì tôi hiểu. Thầy tha lỗi cho tôi.
Giêsu
Con yêu của Cha
|
Bình luận