CAPHÁCNAUM, NGÀY…
Cha kính mến,
Sáng nay con và mẹ con đi ăn cưới ở Cana. Mẹ con từ Nadarét tới. Còn con thì từ miền Nam trở về cùng với năm đệ tử mới toanh là Gioan, Anrê, Phêrô, Philíp và Natanaen.
Con đang ngồi ăn tiệc thì mẹ con kéo áo con.
- Con vô trong kia, mẹ muốn nói với con một chuyện… Tiệc chưa tàn mà rượu đã hết. Con hãy ra tay cứu họ, vì không còn cách nào xoay xở được nữa.
- Cả mẹ lẫn con đều không có trách nhiệm gì trong vụ này.
– Chúng nó đang khóc như ri kìa. Con nỡ lòng nào…
- Nhưng thời giờ của con chưa tới mẹ ạ. Chưa đến lúc con phải làm phép lạ.
– Nếu con không thương người lớn, thì ít ra con phải thương chú rể cô dâu. Chúng nó còn bé tí. Chúng nó tin dị đoan : đám cưới mà không suôn sẻ, thì khó mà ăn đời ở kiếp được với nhau. Con phải cứu vớt hạnh phúc của chúng nó.
Con tỏ vẻ lạnh lùng. Mẹ con khóc một cách nhẫn nhục. Con hiểu mẹ con hơn ai hết. Mẹ con lại nhớ đến lời ông già Ximêon đã nói với mẹ. hồi con mới được bốn mươi ngày tuổi:
“Vì em bé này mà nhiều người Ítraen sẽ bị vấp ngã. Nhưng cũng vì bé mà nhiều người được trỗi dậy. Vì bé mà chính cháu sẽ phải đau khổ vô vàn khác nào một lưỡi gươm xuyên qua tâm hồn của cháu”.
Vì con mà mẹ con phải lận đận. Nội con không hiểu mẹ. Trong gia đình chẳng ai hiểu mẹ. Chỉ có bố con hiểu mẹ thì người đã khuất mất rồi. Gần năm mươi tuổi đời, mà chưa một lần được nếm niềm kiêu hãnh của bà mẹ Đấng Mêsia… Nước mắt của mẹ làm con nhão ra… Con quyết tâm thực hiện phép lạ đầu tay, mặc dù thời giờ chưa điểm. Con đến bá vai mẹ tỏ ý vâng phục – Mẹ con cười hớn hở. Nước mắt vẫn còn rơi lã chã, nhưng là nước mắt vui mừng. Thương ơi là thương. Thương đến chịu không nổi. Mẹ con tập họp các tay chạy bàn lại và ra lệnh như một nữ tướng.
- Đây là con của dì, Người bảo gì thì chúng con phải nghe.
– Dạ.
- Các em ra giếng múc nước đổ đầy sáu cái chum để ở trước nhà, con ra lệnh.
– Dạ.
Thần Khí của Cha chạy rần rần trong cơ thể của con. Con giơ tay lên sáu chum nước. Con truyền cho nó phải hóa thành rượu. Ý của con là ý của Cha. Sức mạnh của con là sức mạnh của Cha. Nước đã vâng lời con. Con ra lệnh cho một em chạy bàn :
- Này em, bác Simon đang cần rượu ngon để đi mừng khách. Em múc rượu mới trong chum này đưa cho bác.
Uống cạn ly rượu, bác Simon đi vội vào trong nhà, gọi vợ chồng thông gia và những em chạy bàn tới. Bác tỏ vẻ bất bình.
- Tụi bay làm ăn dở như cái gì ấy. Rượu ngon thì đãi trước, khi khách ngà ngà rồi thì đãi rượu nhẹ. Tụi bay làm ngược không à !
- Cái đó là rượu thật hả bác ? Nói thật với bác: nhà em hết rượu rồi. Vợ em khóc hết nước mắt từ nãy tới giờ. Thím Maria bảo đây là phép lạ con của thím ấy làm. Bây giờ thì sáu cái chum nước rửa tay chân ở đàng trước nhà là rượu cả rồi đấy.
Bác Simon ra phía trước uống thêm một ly, hai ly… sáu ly. Bác vỗ tay ra lệnh mọi người im lặng.
- Thím Maria đâu, dẫn con của thím ra đây… Kính thưa bà con cô bác, đây là thím Maria thân tộc của gia đình này, đây là Giêsu con của thím, một Êlia của thời đại… Lẽ ra thì giờ này chúng ta không còn một giọt rượu để chung vui với hai họ. Thế nhưng sứ ngôn Giêsu này đã hóa sáu chum nước kia thành rượu, rượu ngon tuyệt vời. Xin mời quý bà con cô bác tự động đến đó múc mà uống, để mừng cho hai cháu….
Con trở về chỗ, im lặng nhìn mọi người uống rượu. Hình ảnh làm con thích thú nhất đó là cô dâu bé tí cứ bám lấy mẹ con như một đứa con nít lẽo đẽo theo mẹ. Mẹ con sung sướng như thể cả đời chỉ có một ngày này là vui. Con tạ ơn Cha về điều đó. Con muốn mẹ con được hạnh phúc.
Sau khi tàn tiệc, con mời mẹ con về Caphácnaum với con. Bây giờ đã khuya lắm rồi mà mẹ con vẫn chưa ngủ. Các bà từ đâu ùn ùn kéo đến để nói chuyện với mẹ con.
Giêsu
Con yêu của Cha
**********************
GIÊRUSALEM, NGÀY….
Cha kính mến,
Hôm nay lần đầu tiên trong đời truyền đạo, con ngồi tâm sự với một rắpbi, rắpbi Nicôđêmô. Ông là người trí thức từ đầu đến chân: thuộc lòng Thánh Vịnh, am tường Lề Luật và Tiên tri. Ông là người công chính từ râu tóc đến áo choàng: ánh mắt nhân từ, giọng nói ôn tồn, cử chỉ khoan thai. Rất dễ thương và rất dễ mến.
Buổi tâm sự kéo dài đến khuya. Tư tưởng xoay quanh hai bản lề quan trọng là :
Thiên Chúa yêu thương thế gian quá chừng đến nỗi đã hiến Con Một mình làm giá chuộc tội cho đời. Người con ấy sẽ bị treo như con rắn đồng của Môsê.
Mọi người phải tái sinh trong Thần Khí thì mới được vào Nước Thiên Chúa.
Ông không hiểu gì hết. Ông ngớ ngẩn đến mức độ :
- Không lẽ tôi già như thế này mà phải chui vào lòng mẹ để được tái sinh sao ?
– Ông là thầy dạy đời mà không hiểu điều đó sao ?
Ông lủi thủi ra về. Lấm lét – Sợ hãi. Trời tối như mực.
Nicôđêmô là tiêu biểu cho lớp người CÓ quá nhiều : có tiền, có quyền, có uy tín, có bạn bè… Có quá khứ, có hiện tại và có tương lai. Đến khi có niềm tin, thì niềm tin không còn có chỗ để đứng thảnh thơi…
Đức Tin đẩy mọi CÁI CÓ vào thế lâm nguy. Đức Tin đòi phải bỏ tất cả mọi CÁI CÓ để hiện diện và lớn lên.
Nicôđêmô có cả một truyền thống dày cộm về Đấng Mêsia. Đấng Mêsia ấy sẽ phất cờ khởi nghĩa, tiêu diệt các cường quốc lân bang y như Đavít hạ thủ Gôliát. Người sẽ ngự trên ngai vàng, muôn dân sẽ hướng về đó. Bản thân ông cũng sẽ nhờ đó mà rực lên như ngọn đuốc. Hiện nay ông là một rắpbi được toàn dân trọng vọng. Những bài thuyết giảng của ông, những kiến thức về Thánh Kinh của ông đã cho ông một chỗ đứng vững chắc, một mâm cơm thịnh soạn.
Niềm tin vào con sẽ đẩy ông vào thế phá sản. Qua buổi tâm sự, ông tỏ vẻ ngớ ngẩn. Cái hiểu biết của ông về Đấng Mêsia không dung hoà được với điều con vừa mặc khải. Nếu công khai theo con như Phêrô, như Gioan… thì cái chỗ đứng và cái mâm cơm của một rắpbi không còn nữa. Nhưng ông vẫn tin, tin một cách mơ hồ, vì thấy không ai làm được những việc con đã làm. Lương tâm tốt lành của ông bắt ông phải tin, nhưng không đủ sức để khước từ những cái CÓ đồ sộ. Tin mà không theo. Theo mà cứ âm thầm lén lút. Nhưng vì là người thiện chí, ông sẽ đứng dậy và theo con vào phút cuối cùng. Lương tâm sẽ cắn ông để ông phải thức tỉnh. Đó là lương tâm của người trí thức chân chính.
Giêsu
Con yêu của Cha.
**************************
CAPHÁCNAUM, NGÀY…..
Cha kính mến,
Hôm nay con dành trọn buổi tối để nói chuyện với mẹ. Năm nay mẹ con đã ngót nghét năm mươi tuổi. Mái tóc đã điểm sương. Một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng giọng nói của mẹ vẫn không thay đổi : ôn tồn, rỉ rả. Ánh mắt của mẹ vẫn như thưở nào : trong sáng và tin tưởng. Còn nụ cười của mẹ thì… nghiền nát mọi nỗi thống khổ, vực dậy mọi tâm hồn tan nát, hoá giải mọi ý đồ đen tối…
Mẹ chẳng có gì để đau khổ và hạnh phúc. Đau khổ và hạnh phúc của mẹ chỉ là vui buồn của đời con. Đau khổ lớn nhất của mẹ là phải nghe các luật sĩ kết án con ngay trên giảng đài. Mỗi ngày Sabát mẹ con phải uống cạn chén đắng đầy tràn. Từ trên toà giảng, giọng nói của luật sĩ cứ vang lên như sấm sét :
- Giêsu con của bà Maria đã vi phạm luật thánh như cơm bữa : trị bệnh ngày Sabát; giao du với bọn bị vạ tuyệt thông; vào nhà bọn không cắt bì; thậm chí còn ăn những thức ăn mà luật Lêvi cấm.
- Mẹ nuông chiều con để con hỗn với các tôn sư, dám gọi các tôn sư là cái mộ tô vôi :
Tội của mẹ lớn hơn tội của con.
Khi chìm ngập trong bể khổ, mẹ thường nhắc lại những câu sau đây, khiến con cảm thấy đau nhói trong tim.
+ Bé này trở nên như mũi gươm xuyên thấu tim của cháu.
+ Đức Chúa thì ngàn trùng, còn mẹ thì như có như không. Người muốn sao thì nên vậy.
Buồn, tủi và thoang thoảng chút giận lẫy. Nhưng bao giờ mẹ cũng kết thúc bằng lời “XIN VÂNG” ngọt lịm và một nụ cười trong sáng tuyệt vời.
Kết thúc buổi tâm sự, mẹ con thỏ thẻ :
Mẹ muốn đi truyền đạo với con.
Con cũng muốn thế. Nhưng… Ý Cha con trên trời lại không muốn thế.
…. Mẹ muốn ở gần để chăm sóc cho con. Nhưng nếu Giavê không muốn thì… mẹ xin vâng…. Mẹ gởi con cái áo này để con mặc mà nhớ mẹ. Chính mẹ tự đan lấy. Áo đan liền không có đường may.
Mặc áo đẹp quá như thế này chắc con mắc cỡ lắm.
Con ráng mặc thường, để mẹ được vui.
Cha kính mến,
Ngày mai mẹ con sẽ trở về Nadarét : Lại ngậm đắng, nuốt cay, lại “XIN VÂNG” và lại nở những nụ cười trong sáng. Con xin gửi mẹ con vào bóng cánh của Cha.
Giêsu
Con yêu của Cha
|
Bình luận