CAPHÁCNAUM, NGÀY ….
Cha kính mến,
Con trở về đây sớm hơn dự tính, vì Gioan không còn nữa. Anh con đã bị bắt, bị tống ngục và bị chém đầu. Cái chết tức tưởi của Gioan đang tạo nên một trận cuồng phong dư luận.
Gioan là người không thức thời, biết tiến mà không biết lui. Hêrôđê cướp vợ của ông anh, đó là tội ngoại tình, đó là tội loạn luân. Đúng thế. Nhưng vua chúa quan quyền làm sai thì kệ người ta. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu Gioan đừng khiển trách Hêrôđê về tội ác ấy, thì không phải ngồi tù, không bị chém đầu, tha hồ mà giảng, tha hồ mà làm phép rửa… Giảng và làm phép rửa đến mãn đời… Đúng là trẻ người non dạ.
Hêrôđia, một người đàn bà sống ngoài cương thường đạo lý. Bà chỉ biết quyền và lợi. Bà sẵn sàng bảo vệ quyền lợi bằng mọi giá. Bà là người đạo diễn thành thạo đến quỷ quyệt, để thủ cấp của Gioan được để trên cái mâm mà dâng cho bà. Một người đàn bà thủ đoạn và tàn nhẫn đến rùng mình !
Hêrôđê, một nhà chính trị hoạt đầu. Dù chỉ là một ông vua bù nhìn trong một nước thuộc địa, ông vẫn luồn lọt để được một chỗ đứng cao hơn các tiểu vương khác. Ông được Hoàng đế La Mã cho làm vua hai xứ trù phú nhất, đó là Galilê và Pêrê.
Là một ông vua phi đạo đức đến thành quỷ ác. Chỉ vì chiều vợ, ông đã tống giam một sứ ngôn được toàn dân kính trọng và thương mến. Chỉ vì chiều đứa con ghẻ, chỉ vì cao hứng trong cơn say xỉn, ông cho chém đầu một nhà tu hành vô tội. Mạng sống của một công dân, cái đầu của một nhà truyền đạo đối với ông, chỉ là trò đùa của cung đình. Ghê tởm thật !
Hêrôđê còn là một tín đồ nham nhở, ông đã cướp vợ của ông anh, một tội mà luật Môsê kêu án tử hình . Thế mà hằng năm ông vẫn về thủ đô để dự lễ Vượt qua như một tín đồ thuần thành !
Đối với ông đạo chỉ là cái áo mưa : mưa thì mặc, hết mưa thì quẳng đi. Đạo cũng chỉ là một thứ thực dụng.
Cha kính mến,
Dư luận nhận xét về Hêrôđê và Hêrôđia thì rất đúng. Quyền bính và luật pháp không vị nhân sinh thì lịch sử sẽ đào thải nó. Còn Gioan thì sẽ mãi mãi là một vĩ nhân, một anh hùng tuẫn đạo, một nhà truyền giáo đúng đắn nhất. Anh chọn chân lý chứ không chọn mạng sống. Anh tự hủy để Tin Mừng lớn lên.
Anh tự nguyện chui vào bóng tối để nhường lối cho con. Trong lúc sinh thời anh thường tuyên bố :”Người thì phải lớn lên; còn tôi thì phải nhỏ đi”. Ước chi lời nói này mãi mãi là khuôn thước cho mọi nhà truyền giáo của mọi thời đại.
Giêsu
Con yêu của Cha.
CAPHÁCNAUM, NGÀY ….
Cha kính mến,
Sau một ngày lăn lộn với quần chúng, con cảm thấy mệt muốn đứt hơi. Con ngả lưng nghỉ một chút, rồi thiếp ngủ lúc nào không hay. Bỗng con giật mình do một linh cảm không sai lầm. Con nghĩ đến mẹ con, một người đàn bà cô thân cô thế đang bị “giam giữ” trong “nhà tù Nadarét”.
Nadarét chống đối con, hăm dọa con. Con phủi chân ra đi, thế là xong. Công tác rao giảng Tin Mừng của con đã đẩy Nadarét vào sâu trong quá khứ. Nhưng mẹ con vẫn còn ở đó, đơn thương độc mã. Một mình mẹ con phải đưa lưng ra chịu đòn dư luận. Từ ngày con cuốn gói bỏ Nadarét trở về đây, bọn chống đối quá khích hằng ngày vẫn đến bao vây nhà mẹ con để xỉa xói, để nguyền rủa. Chỉ vì con mà mẹ con phải khổ, phải nhục. Những người tốt bụng vẫn lén lút đến an ủi mẹ con và khóc với mẹ con. Nhưng người tốt thì ít, mà người ác thì nhiều. Người tốt chỉ có tấm lòng, còn người ác thì có đầy quyền lực.
Chắc hẳn giờ này mẹ con đang nhớ lại lời tiên tri của cụ già Simêon đã nói với mẹ hồi con mới được bốn mươi ngày tuổi: “Bé này sẽ trở nên lưỡi dao sắc xuyên qua tim của cháu”. Mẹ con buồn, mẹ con khóc, nhưng mẹ con có thói quen ghi khắc mọi biến cố vào tâm trí, để suy nghĩ và tìm hiểu lần lần ý mầu nhiệm của Cha. Nhờ thế mà mọi nỗi thống khổ khủng khiếp cứ tan chảy dần dần như tảng băng phơi nắng. Cứ như thế mẹ con vẫn kết thúc mọi nỗi đau giằng xé bằng một nụ cười phó thác. Và cứ như thế mẹ con sẽ trở nên một người đàn bà can đảm tuyệt vời.
Xin Cha chúc lành cho mẹ của con.
Giêsu
Con yêu của Cha
**************
CAPHÁCNAUM, NGÀY…..
Cha kính mến,
Hôm nay con dành trọn buổi tối để nói chuyện với mẹ. Năm nay mẹ con đã ngót nghét năm mươi tuổi. Mái tóc đã điểm sương. Một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng giọng nói của mẹ vẫn không thay đổi : ôn tồn, rỉ rả. Ánh mắt của mẹ vẫn như thưở nào : trong sáng và tin tưởng. Còn nụ cười của mẹ thì… nghiền nát mọi nỗi thống khổ, vực dậy mọi tâm hồn tan nát, hoá giải mọi ý đồ đen tối…
Mẹ chẳng có gì để đau khổ và hạnh phúc. Đau khổ và hạnh phúc của mẹ chỉ là vui buồn của đời con. Đau khổ lớn nhất của mẹ là phải nghe các luật sĩ kết án con ngay trên giảng đài. Mỗi ngày Sabát mẹ con phải uống cạn chén đắng đầy tràn. Từ trên toà giảng, giọng nói của luật sĩ cứ vang lên như sấm sét :
– Giêsu con của bà Maria đã vi phạm luật thánh như cơm bữa : trị bệnh ngày Sabát; giao du với bọn bị vạ tuyệt thông; vào nhà bọn không cắt bì; thậm chí còn ăn những thức ăn mà luật Lêvi cấm.
– Mẹ nuông chiều con để con hỗn với các tôn sư, dám gọi các tôn sư là cái mộ tô vôi :
Tội của mẹ lớn hơn tội của con.
Khi chìm ngập trong bể khổ, mẹ thường nhắc lại những câu sau đây, khiến con cảm thấy đau nhói trong tim.
+ Bé này trở nên như mũi gươm xuyên thấu tim của cháu.
+ Đức Chúa thì ngàn trùng, còn mẹ thì như có như không. Người muốn sao thì nên vậy.
Buồn, tủi và thoang thoảng chút giận lẫy. Nhưng bao giờ mẹ cũng kết thúc bằng lời “XIN VÂNG” ngọt lịm và một nụ cười trong sáng tuyệt vời.
Kết thúc buổi tâm sự, mẹ con thỏ thẻ :
Mẹ muốn đi truyền đạo với con.
Con cũng muốn thế. Nhưng… Ý Cha con trên trời lại không muốn thế.
…. Mẹ muốn ở gần để chăm sóc cho con. Nhưng nếu Giavê không muốn thì… mẹ xin vâng…. Mẹ gởi con cái áo này để con mặc mà nhớ mẹ. Chính mẹ tự đan lấy. Áo đan liền không có đường may.
Mặc áo đẹp quá như thế này chắc con mắc cỡ lắm.
Con ráng mặc thường, để mẹ được vui.
Cha kính mến,
Ngày mai mẹ con sẽ trở về Nadarét : Lại ngậm đắng, nuốt cay, lại “XIN VÂNG” và lại nở những nụ cười trong sáng. Con xin gửi mẹ con vào bóng cánh của Cha.
Giêsu
Con yêu của Cha.
Bình luận