CAPHÁCNAUM, NGÀY …
Cha kính mến,
Sau một tuần lễ sống thoải mái và tự do rao giảng trên phần đất của dân ngoại, hôm nay con lại trở về Caphácnaum, về căn nhà của Simon, mà con đã coi như nhà của mình. Bầu khí thân thương chưa kéo dài được một khoảnh khắc thì quần chúng từ khắp nơi lại ùn ùn kéo đến. Già trẻ, trai gái, giàu nghèo. Vòng trong và vòng ngoài. Chỗ nào cũng chỉ thấy người và người. Ưu tư và khổ đau chồng chất. Cặp mắt nào cũng ánh lên niềm khao khát ngỏ bày. Qua ánh mắt, con hiểu tất cả tâm tư và cuộc đời của họ. Con tim của con quặn đau chính nỗi đau của họ…
Con phải ngỏ lời với họ. Nhưng nói gì bây giờ ? Đành rằng cuộc đời thì có nỗi khổ và niềm vui. Nhưng niềm vui thì như gió thoảng, như mây bay, còn nỗi khổ thì cứ ngồn ngộn ra đó…
Bỗng con nghĩ về mẹ của con. Đời của mẹ con cũng chồng chất nỗi khổ, nhưng nét mặt của mẹ lúc nào cũng rạng ngời ánh sáng thanh bình. Châm ngôn của mẹ con là PHÚ THÁC VÀ TIN YÊU. Phú thác và tin yêu không giảm thiểu thể tích của nỗi khổ, nhưng biến nỗi khổ thành hòn đảo cô đơn giữa đại dương hạnh phúc.
Thế là con bắt đầu bài giảng bằng một câu chuyện, câu chuyện về cuộc đời của một người đàn bà vô danh. Người đàn bà ấy là Maria, mẹ của con. Con giấu tên mẹ. con giấu những mầu nhiệm mà Cha dành riêng cho mẹ, nhưng con kể hết những mẩu chuyện về đời thường của mẹ. Thính giả không nhúc nhích, nín thở để nghe.
Bỗng xuất hiện bốn người đàn ông lực lưỡng khiêng một ông mập nằm trên chõng. Họ tìm lối vào. Thính giả cứ ngồi bất động, không chịu nhường chỗ. Có những cùi chỏ giương lên để phản kháng. Con không can thiệp, để thính giả lặng lẽ tận hưởng dòng đời ngọt ngào của mẹ. Bốn người đàn ông nhẫn nhục lùi bước. Họ đi vòng ra phía đầu hồi nhà. Chẳng ai thèm quan tâm đến họ. Mọi lòng trắc ẩn đều khép lại một cách vô tình. Ở đây đang có một cái gì lớn hơn lòng thương xót.
Bỗng có tiếng ầm ầm như có người đang dỡ mái nhà. Có những bàn tay nạy tấm ván trên sân thượng. Tấm ván bật lên. Ánh sáng tràn vào. Một cái chõng thòng xuống. Một người đàn ông mập ú nu, nằm bất động, cặp mắt lờ đờ, hai giọt lệ lăn từ đuôi mắt xuống lỗ tai, cặp môi dày thều thào :
Thầy, Thầy đã thấu suốt cuộc đời tôi. Chẳng có tội gì mà tôi không phạm. Xin Thầy cứu cả hồn lẫn xác tôi.
-Tôi tha tội cho anh.
Con dõng dạc tuyên bố như thế. Người đàn ông vẫn bất động như một đống thịt, nhưng mọi cơ bắp trên mặt đều co giật, nước mắt tuôn trào, đôi môi mếu máo. Anh xúc động. Quần chúng trố mắt nhìn. Có hai mái đầu quý phái đang nghiêng vào nhau, tỏ vẻ bất bình. Họ đang nhân danh Cha để chống đối con. Họ đang tìm cách đưa con ra tòa về tội phạm thượng. Chỉ một mình Giavê có quyền tha tội, họ nghĩ thế. Họ có lý. Họ sẽ ném đá con. Họ làm đúng. Nhưng họ đâu có ngờ rằng con bởi Cha mà ra và chính Cha đã trao cho con quyền xét xử và tha tội. Con sẽ làm cho họ hiểu điều này.
– Kính thưa quý kinh sư, chỉ có một mình Giavê có quyền tha tội. Đúng thế. Nhưng Giavê cũng đã trao quyền ấy cho loài người. Để minh chứng điều đó, tôi xin hỏi quý vị : tha tội cho người này hay là cho người này hết bất toại, cái nào khó hơn ?
– Tha tội, tội hết hay không, thì ai mà biết. Còn cho người này hết bất toại, thì cái đó khó ạ.
– Vâng, đúng thế. Tôi sẽ cho người này hết bất toại để quý vị thấy rằng tôi đã được Giavê ban quyền tha tội… Này anh, hãy đứng dậy.
Người đàn ông mập bất toại đứng phắt dậy, nhảy tưng tưng như đứa con nít được kẹo. Anh ôm bừa bất cứ người nào. Nhảy cho đã rồi anh ôm chõng ra về. Đắc chí. Chẳng thèm dòm ai. Hạnh phúc nhất trên đời. Bà con ùn ùn đi theo anh ta về nhà. Chẳng một lời chào giã từ. Bây giờ con mới có được một phút nghỉ ngơi, một phút được người ta bỏ quên.
Giêsu,
Con yêu của Cha.
*********
CAPHÁCNAUM, NGÀY…
Cha kính mến,
Hôm nay con bị mắng vốn. Người mắng vốn con lại chính là môn đệ của Gioan Tẩy Giả.
“Chúng tôi ăn chay, các thầy biệt phái ăn chay, mỗi tuần hai ngày : thứ hai và thứ năm. Chúng tôi và các thầy biệt phái cầu nguyện mỗi ngày năm lần : khuya, sáng, trưa, chiều, tối. Còn môn đệ của Thầy thì chỉ biết ăn và ngủ, chẳng có tí tác phong tu hành nào cả”.
Đau quá ! Đúng quá ! Đệ tử của con hầu hết là dân hạ bạc: chất phác, bộc trực và dễ thương, nhưng nông cạn và thực tiễn. Thấy rượu thì mắt họ sáng lên, nghe kinh kệ thì mắt họ nhắm lại
Con vẫn cầu nguyện một mình và không yêu cầu họ chia sẻ. Con vẫn nhắm mắt làm ngơ để họ nhâm nhi với nhau. Họ sẽ cầu nguyện và sẽ ăn chay, nhưng phải giáo dục dần dần.
Nôn nóng và thúc ép họ, thì không những mất cả chì lẫn chài mà còn xúc phạm đến danh dự của họ nữa. Con biết là con sẽ còn bị mắng vốn nữa, nhưng con chấp nhận như thế vì không thể làm khác được. Họ phải tiến bộ, nhưng phải tự nguyện và được kính trọng.
Trong thực tế, con đã giải đáp bằng phương pháp “nhất cử lưỡng tiện” : vừa bảo đảm danh dự môn đệ của con, vừa nhắc nhở môn đệ của Gioan về tâm lý sư phạm.
“Không ai lấy rượu mới đổ vào bầu da cũ. Rượu mới sẽ làm thủng bầu da cũ : mất cả rượu lẫn bầu”
Giêsu,
Con yêu của Cha.
Bình luận